Hello, Người Thừa Kế

“Có tài mà lại chịu nhục làm ở tổ hậu cần? Người dọn WC, người lau chùi, ông bảo tôi nhận đám người thấp hèn đó vào đội của mình, ông muốn tôi bị người ta cười đến rụng răng sao?”
Mino ném tờ giấy vào mặt Thôi Tinh Tước, “Nói cho ông biết, đừng thấy tôi còn trẻ mà dễ lừa, tôi sẽ tự tìm thành viên cho đội của mình. Đám người của Hoàng Gia Thịnh Thế, tôi không tin bất cứ một kẻ nào!”
Dứt lời, cô ta đi thẳng về phía trước.
Thôi Tinh Tước chưa từng bị sỉ nhục như thế bao giờ, ông tức giận đến mức toàn thân phát run, đang định đuổi theo Mino để nói cho ra lẽ thì nhận ra có hai ánh mắt đang nhìn mình nên quay lại.
Khi thấy Trang Nại Nại, cả người ông bỗng cứng đờ lại. Một lúc sau, ông hô lên: “Thanh Thanh!”
Thôi Tinh Tước kích động nhào tới trước mặt Trang Nại Nại, đè xuống hai bên vai cô, ánh mắt có chút mơ hồ, “Thanh Thanh! Mộ Thanh!”
Nói đến đây, ông kéo Trang Nại Nại, muốn ôm cô vào lòng. Nhưng Tư Chính Đình đã kéo cô ra sau lưng mình, giơ tay ra ngăn Thôi Tinh Tước lại.
Trang Nại Nại từ sau lưng Tư Chính Đình ló đầu ra, thấy Thôi Tinh Tước dần bình tĩnh lại, bèn nói: “Chú gì đó ơi, chú nhận lầm người rồi.”
Thôi Tinh Tước nhìn Trang Nại Nại một lúc, nhìn lên nhìn xuống mấy lần, mới nhận ra mình đã thất thố. Ông thở dài, hỏi: “Cô tên gì?”
Đối với giọng điệu không chút lễ độ của ông, Trang Nại Nại không hề thấy khó chịu. Bởi vì hành động của Thôi Tinh Tước, cho cô biết là ông đã nhận nhầm cô thành mẹ.
Cô bình tĩnh trả lời, “Cháu tên Trang Nại Nại, là một nhà thiết kế thời trang.”
Trong mắt Thôi Tinh Tước hiện lên vẻ thất vọng, nhưng ông vẫn nhìn chằm chằm vào Trang Nại Nại.
Ông nỉ non: “Nhận lầm người?”
“Sao lại nhận lầm người chứ?”
“Bóng lưng của hai người giống nhau như đúc…”
“Nếu Mộ Thanh còn sống thì bà ấy cũng đã năm mươi tuổi, không trẻ như vậy…”
Những lời nói của ông khiến lòng người ta chua xót, Trang Nại Nại có thể nhìn ra ông có tình cảm thật lòng với mẹ mình.
Từ xa bỗng truyền đến tiếng bước chân, tất cả đồng loạt nhìn qua thì thấy Mino đang đứng một chỗ cách đó không xa. Lúc này, cô ta đang hung hăng trừng Trang Nại Nại.
Cảm giác được Thôi Tinh Tước chạy lẽo đẽo theo sau rất tuyệt, dù ông ta đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn còn có sức hấp dẫn. Sao chỉ mới một lát mà ông ta đã bị Trang Nại Nại thu hút rồi?
“Chú Thôi!”
Mino bỗng thay đổi thái độ, bước lên khoác cánh tay Thôi Tinh Tước, “Chú Thôi, cháu đã suy nghĩ kỹ chuyện chú vừa nói rồi, chúng ta sang bên kia bàn lại.”
Thôi Tinh Tước hồi hồn, ông nhìn Mino, rồi lại nhìn Trang Nại Nại, sắc mặt hoảng hốt, trả lời cho có lệ: “Ừ, được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui