Hello, Người Thừa Kế

Trang Nại Nại rút tay ra khỏi cổ áo Tư Chính Đình, lạnh nhạt hỏi, “Tiêu tiểu thư, cô tới đây làm gì?”
Mino khiếp sợ nhìn bọn họ, “Trang Nại Nại, cô đúng là không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt mà phóng đãng như thế. Rốt cuộc là cô thèm khát đàn ông cỡ nào hả? Đồ điếm không biết xấu hổ!”
Trang Nại Nại dở khóc dở cười, “Mino, tôi như thế nào có liên quan gì cô? Ngược lại, tôi không biết nhà họ Tiêu mấy người còn có thói quen giữ chìa khóa để tùy tiện ra vào phòng người khác cơ đấy.”
Mino đắc ý giơ chìa khoá trong tay lên, “Phòng người khác? Toàn bộ nhà họ Tiêu đều là của tôi, phòng cho khách có là cái gì? Trang Nại Nại, tôi tới đây để hỏi cô, rốt cuộc cô có đi hay không?”
Trang Nại Nại thấy Mino đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi. Có điều, chuyện này thật sự là quá không nể mặt.
Trang Nại Nại đi ra cửa, “Không phải cô mời tôi tới, tôi đi hay không, không phải do cô quyết định. Cô Mino, mời ra khỏi đây!”
“Ở đây là nhà tôi, tôi muốn cô đi thì cô phải đi. Nếu không thì đừng trách tôi gọi bảo vệ lên.”
Trang Nại Nại nheo mắt lại, “Cô dám?”
Mino hừ lạnh một tiếng, “Trang Nại Nại, đây là nhà họ Tiêu!”
Nói đến đây, cô ta bỗng nhìn sang bình gốm sứ Thanh Hoa bày trí trong phòng. Cô ta bước nhanh tới đó, cầm bình gốm đập mạnh xuống đất.
“Choang!”
Mảnh vụn gốm sứ rơi đầy đất.
Trang Nại Nại cau mày nhìn cô ta nổi điên.
Mino phủi phủi tay, sau đó xoay người ra ngoài hét toáng lên: “Người đâu rồi! Đánh người! Trang Nại Nại, cô đừng đánh tôi!”
Kỹ thuật diễn sơ sài, vẻ mặt khoa trương đầy khiêu khích trắng trợn.
Rất nhanh, đã có người chạy tới.
Quản gia dẫn bảo vệ bao vây cửa phòng, sau đó khẩn trương hỏi Mino: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Mino bày ra dáng vẻ đáng thương, trốn sau lưng quản gia, “Cô ta muốn đánh tôi, còn lấy bình gốm ném tôi. Hu hu hu… Mau bắt bọn họ đưa vào đồn cảnh sát đi!”
Quản gia phất tay, hai người bảo vệ phương Tây lập tức bước lên.
Tư Chính Đình đứng chắn trước mặt Trang Nại Nại. Nếu thật sự đánh nhau, anh phải làm thế nào mới bảo vệ được cô an toàn?
Thấy dáng vẻ tự biên tự diễn của bọn họ, Trang Nại Nại cảm thấy không còn gì để nói.
Bỗng giọng nói nghiêm khắc của Tiêu Khải vang lên cách đó không xa: “Có chuyện gì thế?”
Tiêu Cốc Vân đỡ Tiêu Khải từ từ đi tới.
Mino nhào tới trước mặt Tiêu Khải tố cáo: “Ông nội, cô ta ức hiếp cháu! Cô ta muốn đánh cháu!”
“Cái gì?”
Tiêu Khải nhìn về phía Trang Nại Nại với ánh mắt sắc bén, “Ai dám ra tay với cháu ở nhà họ Tiêu? Đúng là chán sống rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui