Hello, Người Thừa Kế

Nước mắt dọc theo gò má chảy xuống, Lý Ngọc Phượng khóc không thành tiếng. Tất cả cố gắng trong cuộc đời này bà ta đều dành hết cho con cái. Nhưng không ngờ, tới lúc bà ta trở nên vô dụng thì lại bị đứa con gái bà ta yêu thương nhất vứt bỏ.
Trang Nại Nại trốn sau cửa sổ thủy tinh, thầm cảm thán: Quả nhiên, trên đời này, người vô tình nhất là con cái! Tất cả cha mẹ trên thế giới này đều yêu thương con mình vô điều kiện. Ngay cả loại người vô tình vô nghĩa như Lý Ngọc Phượng cũng yêu thương con cái của mình.
Còn Mino thì sao?
Trang Nại Nại rũ mắt xuống, cảm thán thì cảm thán, nhưng cô sẽ không đồng tình với Lý Ngọc Phượng. Bởi vì những việc bà ta đã làm không khiến cho người ta đồng tình nổi.
Trang Nại Nại lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Tinh Hào, nói cho cậu ta biết Lý Ngọc Phượng đang ở đây, rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Trang Nại Nại đang đi thì đột nhiên bị một người đâm trúng từ phía sau. Cô lảo đảo một cái rồi mới đứng vững, một người đàn ông ẻo lả ông ổng lên nói: “Không có mắt hả?”
Trang Nại Nại: “!!!”
Rõ ràng là cô đi trước, người đàn ông này đi sau, chính anh ta đâm vào cô, vậy mà còn mắng cô?
Trang Nại Nại đang định mắng lại thì thấy anh ta nói vào điện thoại.
“Ối, Tiêu tiểu thư, tôi đâu có nói cô đâu, sao tôi có thể nói cô không có mắt được! Là bên này tôi gặp một người phụ nữ không có mắt, đâm trúng tôi mà thôi.”
Trang Nại Nại: “!!!”
Trang Nại Nại thấy người đàn ông này hơi quen quen. Anh ta cầm điện thoại trừng mắt nhìn Trang Nại Nại rồi tiếp tục đi về phía trước. Nhìn bóng lưng của anh ta, Trang Nại Nại đột nhiên nhớ ra, anh ta là… nhà thiết kế đứng đầu trong công ty của Mino. Tên tiếng Anh của người đàn ông này là Rose, nhân phẩm xấu có tiếng trong giới. Có người nói anh ta đã từng vì tiền mà bán thiết kế của công ty mình đang làm, còn cãi chày cãi cối nói là do đãi ngộ của công ty quá thấp nên anh ta mới làm như vậy.
Có điều, anh ta thật sự rất có tài, thậm chí còn rất nổi tiếng ở nước ngoài, từng đạt thứ hạng cao ở những cuộc thi thiết kế quốc tế.
Mino đã phải dùng một số tiền lớn mới có thể mời anh ta tới làm. Trong công ty, anh ta toàn vênh mặt hất hàm sai bảo người khác. Lúc làm việc trong bộ phận hậu cần, Trang Nại Nại thỉnh thoảng có gặp anh ta.
Lúc nãy, anh ta gọi điện thoại cho ai vậy?
Tiêu tiểu thư?
Mino vừa mới lên xe cùng quản gia, anh ta gọi điện thoại cho cô ta để làm gì?
Trang Nại Nại hơi tò mò nên đi theo anh ta.
Rose vừa đi vừa nói, “Tôi biết phải làm sao mà, cô hãy yên tâm đi. Lần chọn kế hoạch thiết kế này, cô chắc chắn là người thắng. Mino sao? Lúc đầu cô ta luôn bày ra dáng vẻ ta đây hiểu biết nhiều, nhưng tiếp xúc rồi mới phát hiện chẳng biết cái gì đếch gì cả! Có điều, dù gì cô ta cũng từng làm việc trong Đế Hào vài năm, cũng có chút ánh mắt, khó mà lừa được cô ta. Nên giá tiền… Ha ha, thêm bốn triệu nữa được không? Tiêu tiểu thư, đối với cô mà nói, bốn triệu chỉ là một bữa ăn sáng. Cô phải biết rằng, sau chuyện này là tôi không còn đường sống nữa, chỉ dựa vào khoản tiền này của cô để về nhà dưỡng lão thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui