Hello, Người Thừa Kế

Nghe Trang Nại Nại kể xong, Thôi Tinh Tước liền nổi giận, “Mẹ nó! Tên Rose đó dám bán đứng Tiêu tiểu thư? Thật là quá đáng!”
Thôi Tinh Tước tức giận đi tới đi lui, “Không được, tôi phải đi tìm tiểu thư.”
Trang Nại Nại kéo ông lại, “Mino đi ăn cơm rồi, đợi cô ta quay lại hẵng nói.”
Thôi Tinh Tước ra cửa đợi.
Đến hai giờ chiều, thấy Mino về công ty, ông liền xông tới trước mặt cô ta. Ông còn chưa lại gần Mino đã bị vệ sĩ ngăn lại.
Mino nhìn Thôi Tinh Tước, “Chú Thôi, có chuyện gì vậy?”
“Cháu à, Rose là một thằng ăn cây táo rào cây sung, cậu ta đã bị Tiêu Thái Bạch mua chuộc rồi, cháu đừng tin tưởng cậu ta.”
Mino nhíu mày, “Chú nói bậy bạ gì vậy?”
“Chú nói thật. Hôm nay… chính tai chú nghe cậu ta nói chuyện điện thoại, cậu ta nói…”
Ông còn chưa nói xong, giọng nói ẻo lả của Rose đã truyền tới: “Úi chà, mama tổng quản Thôi đang nói gì tôi đấy?”
Thấy Rose, Thôi Tinh Tước nheo mắt lại, “Cậu làm cái gì thì tự bản thân cậu biết. Rose, cậu bị lộ rồi!”
“Bị lộ cái gì? Tôi vừa nghe ông nói tôi thông đồng với Tiêu gì gì đó. Ngay cả tên của cô ta tôi cũng không biết, nói gì chuyện thông đồng? Tôi không hề biết cô ta!”
Anh ta lại nhìn về phía Mino, hừ lạnh, “Tiêu tổng cũng nghĩ như vậy sao? Nếu không tin tưởng tôi thì tội gì phải mời tôi đến thiết kế cho cô? Tiêu tổng, cô cũng là nhà thiết kế, mỗi ngày tôi đều đưa bản vẽ thiết kế của mình cho cô xem, vậy mà cô còn không tin tưởng tôi? Không tin tưởng tôi thì tôi đi là được! Cần gì phải ở đây chịu nhục!”
Mino lập tức kéo anh ta lại, “Rose, sao tôi có thể nghi ngờ anh được chứ? Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không nghi ngờ anh.”
Sau đó, cô ta nhìn Thôi Tinh Tước với ánh mắt chán ghét, “Chú Thôi, tôi nể mặt mối quan hệ khá thân thiết của chú và mẹ nên mới dễ dàng tha thứ cho chú. Có điều, chú đừng giẫm lên mặt mũi của tôi nữa. Chú nhất quyết theo tôi về nước, còn muốn giới thiệu đám người quét dọn WC cho tôi. Tôi thấy chú nhiều năm cực khổ trong công ty, tôi nhịn. Tôi còn cho mấy người một cơ hội, để mấy người vẽ cho tôi một bản vẽ thiết kế. Còn chú, chú trả lại cho tôi cái gì? Tôi đã cho chú cơ hội rồi, chú cũng đừng có khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi nữa. Nếu để tôi nghe một câu nói xấu nào về Rose nữa thì tôi mời chú trở về Mỹ.”
Lạnh giọng nói những câu đó xong, cô ta liền cười đon đả với Rose, “Thế nào? Tôi xử lý như vậy được chưa?”
Rose hừ lạnh, theo Mino đi về phía trước, giọng Mino văng vẳng lại.
“Anh đừng so đo với ông ta. Tôi thấy ông ta yêu đơn phương mẹ tôi, không được mẹ tôi đáp lại nên có chút vấn đề về thần kinh. Ông ta tưởng mình là ai chứ? Nếu không phải thấy ông ta đáng thương, tôi đã đuổi ông ta đi rồi…”
Trang Nại Nại nhịn không được nhìn về phía Thôi Tinh Tước. Quả nhiên, trên mặt ông hiện lên sự thất vọng và nhẫn nhục.
Trang Nại Nại bỗng cảm thấy đau lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui