Hello, Người Thừa Kế

Một cổ đông đứng dậy nhìn Tiêu Mộ Thanh, hỏi: “Bà... bà là ai?”
Ông ta vừa dứt lời liền bị mọi người nhìn sang bằng ánh mắt như nhìn một kẻ điên.
Tiêu Mộ Thanh nghe vậy thì vỗ vai Trang Nại Nại, rồi nói với Tư Chính Đình: “Cậu đưa Nại Nại đến bệnh viện trước đi, ở đây... có tôi rồi.”
Lúc bà nói những lời này, còn đồng thời nhìn về phía Tiêu Cốc Vân. Người này trước là chị, sau là bạn tốt của bà. Bà hết lòng hết dạ với bà ta, nhưng không ngờ thứ nhận về lại là lòng lang dạ thú. Hai mươi năm qua, bọn họ chưa từng gặp lại nhau. Giờ đây bọn họ đã già, nhưng món nợ hai mươi năm về trước vẫn phải tính.
Bà đứng dậy, từ tốn nói với người mới hỏi, “Tôi là Tiêu Mộ Thanh.”
“Sao... sao bà lại là Tiêu Mộ Thanh được? Bà không giống bà ấy.”
“Cậu từng gặp tôi rồi sao? Nhưng tôi không quen cậu.”
Người kia liền nghẹn lời.
“Tất cả mọi người ở đây đều chỉ mới thấy tôi của hai mươi năm trước. Trải qua hơn hai mươi năm, sao tôi có thể không thay đổi gì được? Chẳng lẽ mấy người đều không già đi sao?”
“Nhưng bà thay đổi quá nhiều.”
Tiêu Mộ Thanh sờ lên mặt, “Thay đổi nhiều sao? Tôi không cảm thấy thế. Cậu nói vậy thì cứ cho là vậy đi. Năm tháng khiến con người già đi. Mấy người cũng đã già cả rồi, dù sao thì tôi cũng phải có gì đó thay đổi chứ?”
Mọi người: “!!!”
Nhóm cổ đông từng quen với bà nghe vậy thì mỉm cười, dù người này có thay đổi ngoại hình thì vẫn là cô bé năm đó. Rõ ràng là yếu đuối, nhưng lời nói của bà vẫn chọc cho người ta tức đến nỗi muốn xông lên đánh nhau.
Có người đứng bật dậy, “Thôi được rồi, Tiêu Mộ Thanh, bà quay về là có ý gì? Chẳng lẽ bà còn định cướp quyền thừa kế? Sao có thể giao Hoàng Gia Thịnh Thế cho một kẻ từng bỏ trốn theo trai được? Năm xưa, lúc bà bỏ trốn với gã đàn ông kia, bà cũng đã mất quyền thừa kế rồi!”
“Bà ta nói bà ta là Tiêu Mộ Thanh thì là Tiêu Mộ Thanh sao? Khuôn mặt này đã thay đổi hoàn toàn rồi!”
Tiêu Mộ Thanh nghe vậy chỉ nhếch môi, “Có phải mấy người lạc đề rồi không? Đang nói đến quyền thừa kế của Trang Nại Nại, lôi tôi vào làm gì?”
Nói rồi, bà lại lấy một văn kiện từ trong túi ra.
“Đây là bản xét nghiệm DNA của tôi và ba tôi! Còn đây là bản xét nghiệm DNA của tôi và Nại Nại! Bây giờ, còn ai muốn nói Nại Nại không phải là con gái tôi không? Còn ai muốn nói, Nại Nại không có tư cách để tham gia cuộc thi giành quyền thừa kế này nữa không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui