Hello, Người Thừa Kế

“Thôi Tinh Tước! Anh tránh ra cho tôi! Mộ Thanh! Anh không đi, kể cả em không tha thứ cho anh thì anh cũng không đi! Anh... anh muốn gặp con gái của anh! Anh muốn gặp Khuynh Nhan!”
Cuối cùng Cố Đức Thọ cũng tìm được lí do để có thể đến đây một cách quang minh chính đại, ông ta gật đầu, tựa như đang nói với Tiêu Mộ Thanh cũng như là nói với mình: “Đúng vậy! Anh tới để gặp Khuynh Nhan, các người mau để tôi vào xem con gái tôi thế nào?”
“Tôi không cần ông gặp!”
***
Sau khi Tiêu Mộ Thanh và Tiêu Khải rời đi, Trang Nại Nại không ngủ được, bèn ngồi dậy. Cô muốn xem thử thái độ của Tiêu Khải, chắc ông sẽ không đến nỗi không cho cô với Tư Chính Đình ở bên nhau chứ?
Thế nhưng không ngờ vừa mới mở cửa phòng ngủ thì đã nghe được tiếng tranh chấp của Cố Đức Thọ.
Cứ nghĩ đến khoảng thời gian ngần ấy năm, chỉ một mình mẹ cô bòn từng đồng nuôi cô nên người, lúc ấy Cố Đức Thọ ở đâu?
Vậy nên ngay lúc Cố Đức Thọ nói như vậy cô liền lên tiếng.
Đối với cô thì Cố Đức Thọ chưa bao giờ là một người cha có trách nhiệm.
“Khuynh Nhan, ba là ba của con!”
“Nhưng ông không chỉ có một mình tôi là con.”
Trang Nại Nại bám tay vịn, bước từng bước đi xuống rồi dừng lại trước mặt mọi người. Cô bình tĩnh nhìn Cố Đức Thọ: “Ngoại trừ tôi, ông còn có ba đứa con nữa!”
Ba đứa con cùng cha khác mẹ, một người trong đó còn luôn hãm hại cô mọi lúc mọi nơi.
“Cố Đức Thọ, ông có tư cách gì để lấy tôi ra làm cái cớ?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người phải sững sờ.
Tiêu Mộ Thanh không biết nên nói cái gì cho phải, bà nghiêng đầu đi che giấu sự đau đớn trong mắt.
“Nại Nại! Người này có mấy người con, nhưng chú chỉ muốn có một đứa con gái như cháu! Đời chú không con không cái, cháu làm con gái của chú đi!”
Trở thành ba của Nại Nại thì chẳng phải là có thể khiến Mộ Thanh tiếp nhận ông sao?
Cố Đức Thọ nghe vậy, lập tức dâng lên cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt.
Trang Nại Nại nhìn về phía Thôi Tinh Tước. Dáng vẻ của Thôi Tinh Tước không tệ, tính tính cũng tốt, nếu như có thể ở bên mẹ thì...
“Được ạ, cháu...”
“Sau này người này sẽ là ba nuôi của con! Mẹ với chú Thôi từ nhỏ đã như anh em, mẹ thật sự coi ông ấy là anh trai.” Tiêu Mộ Thanh nhanh nhẹn cướp lời Trang Nại Nại.
Ớ?
Trang Nại Nại sửng sốt, mẹ có ý gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui