Hello, Người Thừa Kế

Cô ngơ ngác nhìn trần nhà, sau đó đi ra ngoài rót nước.
Nhưng lúc mở cửa phòng ra, cô mới chợt nhớ ra trong phòng cô cũng có bình nước, sao cô phải đi ra ngoài rót nước?
Bỗng, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Tiêu Cốc Vân dẫn theo một đám người ngoại quốc được vũ trang đầy đủ xông vào biệt thự. Trang Nại Nại hoảng hốt lui ra sau, muốn khóa trái cửa lại, nhưng ngón tay run quá dữ dội nên không tài nào khóa nổi.
Cô nghe thấy có tiếng người đi lên lầu, đạp cửa phòng.
“Đoàng!”.

Tiếp đó là tiếng hét thảm thiết của ông nội và mẹ.
Trang Nại Nại mở toang cửa lao ra, đột nhiên có hai người xông đến trước mặt cô. Một trong hai người xách cổ áo cô lên. Sau đó, cô cảm thấy cả người mình bay lên không, cô bị người ta ném xuống lầu.
“Rầm!!!”
Đúng lúc này, Trang Nại Nại ngồi bật dậy, mở choàng mắt, thở hổn hển nhìn xung quanh.
Trời còn chưa sáng, hình như chỉ mới 5h, bầu trời bên ngoài hơi u ám, trong phòng cũng tối lờ mờ. Đèn ngủ trên đầu giường đã tắt, cảnh vật quen thuộc xung quanh nói cho cô biết cô vẫn đang ở trong phòng ngủ của mình, chỉ là bị rơi xuống đất mà thôi.

Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi tất cả chỉ là mơ. Nhưng trái tim cô vẫn không thể đập chậm lại được, mà còn càng lúc càng nhanh hơn.
Trang Nại Nại cứ ngồi trên thảm như thế, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau, cô lấy điện thoại gọi cho Tư Chính Đình, mặc cho bây giờ chỉ mới rạng sáng.
Tư Chính Đình bắt máy rất nhanh, thời gian này anh vẫn luôn như vậy. Cuộc chiến tranh quyền thừa kế của nhà họ Tiêu không cho phép người ngoài xen vào. Anh ở bên cô, nhìn cô làm những công việc buồn tẻ, nhìn cô bận rộn, mà anh lại không thể nhúng tay vào, chỉ có thể cho cô ôm mỗi khi cô mệt mỏi. Vì thế anh chỉ có thể cố gắng có mặt bất cứ khi nào cô gọi.
“Tư Chính Đình, em có cảm giác hôm nay sẽ có một trận chiến ác liệt. Em có... linh cảm chẳng lành.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận