Hello, Người Thừa Kế

“Anh không làm như vậy được, em...”
“Anh dùng thân phận Từ Đại Chí để đi với em.”
“...”
Trang Nại Nại trốn Tiêu Khải, lén dẫn Tư Chính Đình lên phòng ngủ của cô.
Thấy anh xách theo một cái túi, cô mở ra hỏi: “Đây là túi đồ hóa trang của anh à? Mỗi lần anh hóa trang tốn bao nhiêu thời gian?”
Đang xem đồ nghề thì thấy Tư Chính Đình nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Trang Nại Nại ngẩn ra, “Anh nhìn cái gì?”

“Nại Nại, có phải em biết chuyện anh là Từ Đại Chí từ trước rồi không?”
Lúc này, Trang Nại Nại mới nhớ ra là do dạo này quá bận nên cô đã quên phải nói với anh chuyện này, cô bèn cười xấu hổ rồi gật đầu với anh.
“Nhưng mà anh… anh không thể trách em được. Ai bảo anh giả mạo Từ Đại Chí làm gì! Anh có biết, lúc em phát hiện ra Từ Đại Chí chính là anh, em đã tức giận đến mức chỉ muốn đánh chết anh không? Nhất là tối hôm đó... thế mà lại không chịu nói thật cho em biết. Anh có biết lúc đó em đau khổ thế nào không? Anh là đồ khốn kiếp!”
“Vì thế… tin nhắn mà em gửi cho Từ Đại Chí... thật ra là em cố ý?”
Trang Nại Nại hếch cằm lên, “Hừ, là em cố ý đấy! Em muốn anh cũng phải rối rắm như em.”
Trang Nại Nại cứ tưởng Tư Chính Đình nghe xong những lời này thì nhất định sẽ “trừng phạt” cô, ai ngờ anh lại chỉ ôm cô một cái thật chặt.
Cảm thấy lồng ngực Tư Chính Đình rung rung, Trang Nại Nại liền tròn xoe mắt.

Hửm?
Tư Chính Đình đang cười sao?
Cười cái gì mà cười? Có gì buồn cười đâu chứ!
Nhớ lại lúc đó, cô đã đau khổ, mù mịt một thời gian dài.
“Lúc ở Mỹ, anh cũng cố gắng thật đấy. Chỉ vì muốn em không thích Từ Đại Chí nữa mà cách gì anh cũng nghĩ ra được!”
Nói đến đây, cô lại cầm tay anh chỉ lên mặt anh, “Nào, nào ngoáy mũi cái nữa cho em xem đi!”
Tư Chính Đình: “!!!”
“Hay anh kì ghét đi? Em kì giúp anh nhé?”
Tư Chính Đình: “!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận