Hello, Người Thừa Kế

“Vậy chúng ta cứ chống mắt lên xem!” Trang Nại Nại cười nhạt.
Trên màn hình đã bắt đầu trình chiếu báo cáo của hai công ty.
Tiêu Thái Bạch vui vẻ nhìn, nhưng vừa thấy kết quả thì vẻ mặt liền cứng lại.
Sau khi trừ toàn bộ chi phí, lợi nhuận Trang Nại Nại kiếm được nhiều hơn Tiêu Thái Bạch năm mươi triệu NDT.
Sao… sao có thể như thế được?
“Cô làm giả số liệu!” Tiêu Thái Bạch đứng bật dậy chỉ trích.
Cô ta được đầu tư hai trăm triệu NDT, sao lại thua Trang Nại Nại chỉ có một trăm triệu NDT được?
Dù Trang Nại Nại có bán đắt hàng hàng đi chăng nữa thì cũng làm sao có thể như thế được?

Cô ta kêu lên như thể không hề có chút kiến thức gì cả, khiến mọi người đều quay lại nhìn cô ta như nhìn một kẻ đần.
Trang Nại Nại cũng đứng dậy, “Chuyện này cũng phải cảm ơn cái người đã chơi xỏ tôi lần trước. Sau chuyện đó, hình ảnh của công ty chúng tôi liền bắt đầu nổi bật hơn, giúp tăng doanh thu, nhất là trên website lại càng bán chạy hơn.”
Những lời này hệt như một cú tát thẳng vào mặt Tiêu Thái Bạch, mặt cô ta lập tức trắng bệch, trở nên thất thố.
Cô ta quay sang nhìn Tiêu Cốc Vân, thấy bà ta vẫn bình tĩnh như trước thì mới nhớ tới lời bà ta từng nói.
Đúng! Dù cô ta có thua lần này cũng chẳng sao. Thua trong cuộc thi chứ không thể thua ở khí thế được! Dù Trang Nại Nại có thắng, lấy được quyền thừa kế, thì cũng không thể tiếp quản Hoàng Gia Thịnh Thế được!
Đợi đến lúc Trang Nại Nại sang Mỹ rồi thì chẳng phải bọn họ muốn làm gì cô ta thì làm sao?
Nghĩ như vậy, Tiêu Thái Bạch liền cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, từ từ ngồi xuống.
Đám cổ đông cũng yên tĩnh, không ai mở miệng nhắc đến chuyện người thừa kế.

Thôi Tinh Tước thấy thế thì nhảy dựng lên, “Cái đám các người, lúc thấy Nại Nại mới về thì to mồm lắm cơ mà? Bây giờ thì sao? Nại Nại thắng rồi, các ông lại câm như hến? Đúng là không biết xấu hổ!”
Đám cổ đông nghe thế thì quay sang nhìn nhau, rồi cúi gằm mặt xuống, Thôi Tinh Tước vừa thất vọng lại vừa đau lòng nhìn bọn họ.
“Chú Tiêu đối xử với các người tốt như thế. Năm xưa, chúng ta đều theo chú ấy gây dựng sự nghiệp, các người đã quên những chuyện đó rồi sao? Những chuyện các người không biết làm, hoặc làm sai, chú Tiêu đã từng trách mắng câu nào chưa? Lão Tam!”
Một người trong nhóm cổ đông ngẩng đầu lên.
Thôi Tinh Tước chỉ vào ông ta nói, “Cậu còn nhớ lúc trước chú Tiêu từng để cậu phụ trách một hạng mục bất động sản không? Lúc ấy cậu đã thất bại, cảm thấy không còn mặt mũi nào để nhìn chú Tiêu nữa, nhưng chú ấy có mắng mỏ gì không? Chú Tiêu đối xử với cậu thế nào? Bây giờ cậu lại giúp loại người hèn hạ này đối phó với chú ấy?”
Trên mặt người được gọi là Lão Tam kia lập tức lộ vẻ do dự, ông ta hết nhìn Tiêu Khải rồi lại nhìn sang Tiêu Cốc Vân, sau đó cúi đầu nói: “Nhưng Cốc Vân cũng rất tốt với tôi.”
Thôi Tinh Tước tức đến mức không nói nổi nên lời. Ông chỉ tay vào bọn họ, ngón tay phát run lên, nhưng cuối cùng cũng buông tay xuống.
Tiêu Khải nhìn về phía Tiêu Cốc Vân, “Con có muốn nói gì hay không?”
Tiêu Cốc Vân cười đáp: “Ba, con tôn trọng ý kiến của ba. Năm xưa con được ba nhận nuôi, giờ con đã chừng này tuổi rồi, cả tính mạng của con đều kính dâng cho nhà họ Tiêu. Con xin nghe theo ba.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận