Hello, Người Thừa Kế

Trang Nại Nại cảm thấy thật sự không còn gì để nói với người ông này nữa.
Tiêu Khải nói với Tư Chính Đình: “Cũng để Bé Nháo ở đây luôn đi, bao giờ chuyển đủ một trăm tỷ sang cho tôi thì đón nó về.”
Tư Chính Đình: “!!!”
Bây giờ Bé Nháo lại thành con tin rồi sao?
Hơn nữa, sau này Bé Lười và Bé Nháo phải xa nhau sao?
Tư Chính Đình nhìn về phía Trang Nại Nại.
“Ông nội, chúng cháu không bán con!” Trang Nại Nại không nhịn được, cãi lại.
“Vậy cháu sinh thêm một đứa làm người thừa kế cho ông đi.”
Trang Nại Nại: “!!!”

Tư Chính Đình bỗng lên tiếng: “Ông nội, Bé Lười có thể mang họ Tiêu, nhưng hôn sự của cháu và Nại Nại...”
“Không được! Đừng lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, hai đứa không thể ở bên nhau!” Tiêu Khải từ chối thẳng thừng.
***
Trang Nại Nại tiễn Tư Chính Đình ra ngoài rồi vỗ vai anh, “Chàng trai trẻ, còn phải cố gắng nhiều hơn!”
Tư Chính Đình dở khóc dở cười nhìn cô.
Tiêu Khải có thể vì hai đứa nhỏ mà thỏa hiệp, trả cho Tiêu Cốc Vân hai trăm tỷ. Nhưng bây giờ hai con đã an toàn rồi, anh sẽ không dễ dàng buông tha cho hai người đó.
Anh sửa lại tóc mái cho cô, “Chuyện làm ăn có khó khăn gì thì cứ đến tìm anh, bất cứ lúc nào cũng được.”
Trang Nại Nại nở cười ngọt ngào với anh.

***
Tại sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Tiêu Cốc Vân và Tiêu Thái Bạch đeo kính râm, dẫn theo mấy người vệ sĩ vội vàng di chuyển.
Tiêu Thái Bạch vui sướng hỏi, “Mẹ, lão già kia có giữ lời không?”
“Lão ta đã ký tên lên chi phiếu rồi, sợ gì nữa? Lão già này đúng là tuyệt tình! Uổng công mẹ khổ tâm kinh doanh ở bên Mỹ, không ngờ ông ta lại rút củi dưới đáy nồi! Nếu đổ hết vốn vào trong nước, bị đám quan chức ở đây theo dõi từng phút từng giây, chúng ta còn làm được trò trống gì nữa? Bất kể thế nào, chỉ cần có thể lấy được một khoản của lão già đó, chúng ta vẫn có thể duy trì Hoàng Gia Thịnh Thế ở Mỹ.”
“Vâng, chuyện này rất suôn sẻ. Nhưng sao chúng ta không thể ở lại xem bộ dạng thảm bại của bọn họ? Cần gì phải đi gấp thế này?”
“Trong nước là địa bàn của Tư Chính Đình. Chúng ta bắt cóc con trai cậu ta, con tưởng Tư Chính Đình là người dễ chọc vào sao?”
Tiêu Thái Bạch nghe vậy liền nhớ đến đôi mắt hiểm ác của Tư Chính Đình, lập tức rùng mình một cái, vội bước nhanh hơn.
Bọn họ gấp gáp đi vào phòng chờ, làm thủ tục xong liền vội vã lên máy bay.
Nhưng chỉ mới đi được nửa đường, một nhóm người mặc vest đen đã chắn đường bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận