Hello, Người Thừa Kế

“Nó không cho nói?”
“Bác gái đã dặn đi dặn lại như vậy.”
Cây gậy của Tiêu Khải lập tức vung về phía anh.
“Nó không cho nói thì cậu cũng không nói sao?”
Tư Chính Đình đứng im, chịu mấy gậy của ông.
Đinh Mộng Á và Tư Tĩnh Ngọc tuy đau lòng nhưng cũng chỉ nhìn sang chỗ khác, không dám nói gì.
Tiêu Khải đánh vài cái cũng thấy mệt, còn Tư Chính Đình thì vẫn chẳng hé răng kêu lấy một tiếng.
Thấy Tiêu Khải không nhấc nổi gậy lên nữa, Tư Chính Đình mới tiến lên đỡ tay ông, “Ông nội, ông đừng để mình bị mệt.”

Tiêu Khải hừ lạnh, ngả lưng ra sofa, một lúc lâu sau mới thở dài thườn thượt nói, “Lão già này chỉ có một đứa con gái là nó thôi!”
Cuộc đời ông chỉ có một đứa con gái, ông đã từng mất con một lần, may mắn lắm mới tìm lại được, nhưng bây giờ lại phải trải qua nỗi đau đó lần nữa sao?
Cửa phòng vang lên vài tiếng gõ, người giúp việc của nhà họ Tiêu mang bữa tối đến. Từ lúc Tiêu Mộ Thanh ngất xỉu từ nửa đêm hôm qua đến giờ, tất cả mọi người ở đây đều chưa ăn gì.
Đinh Mộng Á đưa cháo cho Tiêu Khải, thấy ông định từ chối thì lựa lời khuyên, “Chú Tiêu, Mộ Thanh không biết bao giờ mới tỉnh. Chú ăn một chút đi, nếu không đến lúc cô ấy tỉnh thì chú lại gục mất.”
Tiêu Khải vẫn bướng bỉnh không chịu cầm lấy bát cháo.
“Nại Nại đã đau lòng lắm rồi, con trai có nguy cơ mắc bệnh tim, mẹ thì bị u não, nếu ông nội mà cũng quỵ nữa, con bé sẽ suy sụp mất.” Đinh Mộng Á tiếp tục khuyên.
Tiêu Khải nhìn Trang Nại Nại, cô vẫn đứng trước cửa phòng bệnh không đi, sau đó mới cấm lấy thìa, uống vài thìa cháo.

Tư Tĩnh Ngọc cũng bê một bát cháo đến cho Trang Nại Nại, “Nại Nại, dù thế nào thì em cũng ăn một chút đi.”
Trang Nại Nại đờ đẫn nhìn Tư Tĩnh Ngọc. Cô đã khóc cả tối nên cũng chẳng còn sức nữa, chỉ có thể khàn giọng trả lời: “Em không đói.”
Tư Tĩnh Ngọc thở dài, “Bé Lười đang ở nhà chờ mẹ nó về, ông nội em cũng đã có tuổi, sức khỏe yếu, lúc mẹ em tỉnh lại chắc chắn cũng mong người đầu tiên nhìn thấy là em. Em…”
Đúng!
Lúc này, cô không thể yếu đuối được, hiện giờ cả nhà chỉ có mình cô là khỏe mạnh nhất.
Trang Nại Nại nhận lấy bát cháo, không còn vẻ chán chường lúc nãy nữa.
Sau đó, cô bắt đầu sắp xếp, “Ông nội, bên cạnh có phòng nghỉ, ông qua đó nằm nghỉ một chút.”
“Mẹ, chị Tĩnh Ngọc, hai người cứ về trước đi. Mẹ em không tỉnh lại ngay được, không cần nhiều người ở đây như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận