Hello, Người Thừa Kế

Sau khi Trang Nại Nại ra ngoài, y tá lập tức cho Tiêu Mộ Thanh đi nghỉ. Mọi người ngồi trông nom ở bên ngoài.
Đến hôm sau, Tiêu Mộ Thanh tỉnh lại, liền gọi Ms. Đinh vào, nắm tay bà ấy nói: “Đời người ngắn ngủi, đừng để phải hối tiếc.”
Ms. Đinh nhìn bà một lúc, mãi sau mới gật đầu.
Thời gian sau đó, Tiêu Mộ Thanh lại nửa tỉnh nửa mê.
Qua một thời gian, nhờ được xạ trị, lại dùng thêm cả thuốc Trung y nên sức khỏe của bà cũng tốt hơn trước nhiều.
Một tuần sau, Tiêu Mộ Thanh nằng nặc đòi ra viện.
“Mẹ không muốn phí hoài quãng thời gian cuối đời ở trong bệnh viện.”
Bệnh tình của bà đã là giai đoạn cuối, dù có hóa trị thì cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ hơn một chút. Bà đã không còn tin vào hóa trị nữa, thà ở nhà uống thuốc Trung y còn hơn.
Thầy thuốc Trung y kia cũng nói nên tiếp tục uống thuốc theo đơn ông kê, vì thế mọi người đành theo ý Tiêu Mộ Thanh, để bà xuất viện.
Về đến nhà, Tiêu Mộ Thanh thấy mệt mỏi, bèn về phòng nghỉ ngơi.

Tiêu Khải nhìn theo bà một lúc lâu, rồi bỗng nói với Ms. Đinh, “Mộng Á, cháu lại đây.”
Đinh Mộng Á theo Tiêu Khải vào thư phòng.
Một lúc sau, bà lại vui sướng chạy ra nói với Tư Chính Đình và Trang Nại Nại.
“Nại Nại, ông nội con… đồng ý chuyện của hai đứa rồi!”
Đồng ý rồi?
Trang Nại Nại ngây ra, nhưng buồn thay, lúc này cô lại không thể vui nổi. Cô nhìn lên phòng Tiêu Mộ Thanh, rồi cười như mếu.
Trong thư phòng, Tiêu Khải lẳng lặng ngồi trên ghế, nhớ lại cuộc trò chuyện với Tiêu Mộ Thanh vào hôm trước. Con gái ông chỉ có một nguyện vọng.
“Con rất mong được trông thấy Nại Nại và Chính Đình kết hôn.”
“Ba, con biết thật ra ba đã xiêu lòng rồi. Biểu hiện của Chính Đình một năm qua đã khiến ba rất hài lòng, không phải sao?”

“Nếu không thì sao ba có thể chuyển Hoàng Gia Thịnh Thế về nước được? Sở dĩ đến lúc này mà ba vẫn không chịu đồng ý, là vì… lúc nào cũng là Nại Nại theo đuổi Chính Đình. Ba sợ kết hôn rồi, thằng bé sẽ không biết quý trọng Nại Nại, đúng không?”
Mỗi một lời bà nói đều trúng tim đen của Tiêu Khải.
“Ba, con là con gái ba, là người hiểu ba nhất trên đời này. Nhưng con cảm thấy ba đã theo dõi và thử lòng Tư Chính Đình đủ rồi. Con rất mong được chứng kiến hôn lễ của hai đứa.”
Tiêu Khải nhìn bà một lúc lâu mới gật đầu, “Được rồi.”
***
Thời gian sau đó, cả hai nhà họ Tư và họ Tiêu đều trở nên bận rộn.
Vì có chuyện vui, hoặc cũng có thể là thuốc của thầy thuốc Trung y có tác dụng, bệnh tình của Tiêu Mộ Thanh cũng đã đỡ hơn nhiều. Nhưng điều này lại khiến mọi người lo lắng hơn, thế này rõ ràng là “hồi quang phản chiếu*.”
*Hồi quang phản chiếu: chỉ trạng thái đột nhiên trở nên minh mẫn khỏe mạnh sau một thời gian dài bệnh tật, cũng là điềm báo cho biết bệnh nhân sắp tử vong.
Tiêu Khải và Đinh Mộng Á bàn bạc chuyện hôn lễ. Tất cả mọi người đều muốn kéo dài thời gian kết hôn. Vì một khi hôn lễ xong xuôi, Tiêu Mộ Thanh sẽ thả lỏng tinh thần, rồi chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Nhưng Tiêu Khải lại muốn đẩy nhanh ngày cưới lên, vì như thế, con gái ông mới bớt thời gian chịu đau đớn hơn, dù chỉ một chút.
Thầy thuốc Trung y tạm thời ở lại nhà bọn họ. Được ông ấy điều trị, Tiêu Mộ Thanh quả thật đã có tinh thần hơn lúc trước, thậm chí đến bữa cũng ăn được nhiều hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận