Hello, Người Thừa Kế

Bầu không khí trong nhà cũng không trầm xuống vì Tiêu Mộ Thanh. Bà vốn là người thích náo nhiệt, cũng hay pha trò nên căn nhà luôn tràn ngập tiếng cười.
Hầu như ngày nào Đinh Mộng Á cũng chạy qua nhà họ Tiêu để bàn bạc với Tiêu Khải chuyện tổ chức hôn lễ.
Về phần Trang Nại Nại thì bận rộn không ngừng nghỉ cho công cuộc gây dựng lại tập đoàn Hoàng Gia Thịnh Thế.
Có được sự giúp đỡ của Tư Chính Đình, cho nên về cơ bản không một ai trong giới dám làm khó dễ cô, sự nghiệp cũng coi như thuận buồm xuôi gió, thi thoảng cũng xảy ra vài chuyện khó khăn nhưng chỉ cần nghĩ tới mẹ là Trang Nại Nại lại trở nên hăng hái.
Tiềm lực của con người là vô hạn, ban ngày có bận rộn cỡ nào thì mỗi tối cô vẫn dành thời gian xem xét các tài liệu liên quan đến kinh doanh.
Toàn bộ hôn lễ đều được giao cho Tiêu Khải và Đinh Mộng Á lo liệu.
Hôm nay, Trang Nại Nại vừa mới tan làm về đã nghe tiếng tranh cãi của Đinh Mộng Á và Tiểu Khải.
“Nại Nại cưới chồng chứ không phải gả đi, cho nên sau hôn lễ phải ở bên này!” Đây là giọng của Tiêu Khải.
Đinh Mộng Á ho khan một tiếng, muốn tranh thủ chút lợi lộc cho con trai mình: “Đúng, chú nói đúng, thế nên hai đứa nó ở đây nửa tháng rồi lại qua bên kia nửa tháng. Chính Đình đã thiết kế xong phòng cưới rồi, tốt xấu cũng phải để tụi nhỏ ở đó chứ.”

“Phòng cưới? Nhà họ Tiêu này thiếu phòng cưới sao?”
Đinh Mộng Á: “...”
“Chưa kể tiền Nại Nại đưa cho mấy người là sính lễ, chứ không phải của hồi môn! Đợi kết hôn rồi thì đối ngoại sẽ nói Tư Chính Đình là rể cái nhà này!”
Đinh Mộng Á: “...”
“Thằng bé vẫn có thể quản lý Đế Hào, Đế Hào với Hoàng Gia Thịnh Thế tuyệt đối không có xung đột về lợi ích!”
Đinh Mộng Á: “...”
Tiêu Khải ngồi xuống ghế salon: “Ừ, đúng thế, vậy là tốt nhất, sau này ba, năm, bảy có thể cho Tư Chính Đình ở lại bên này, cùng phòng với Nại Nại. Hai, tư, sáu thì nó ở lại biệt thự nhà họ Tư đi!”
Đinh Mộng Á hoàn toàn câm nín trước tính toán của Tiêu Khải.

Tiêu Mộ Thanh cười: “Ba, ba cho Chính Đình chút mặt mũi đi! Để người ngoài biết thì chẳng phải họ cười đến rụng răng sao?”
“Đúng đó ông nội! Cái này ông cứ kệ cháu đi, có được không ạ?” Trang Nại Nại đi vào.
“Hừ, chẳng biết xấu hổ gì cả! Ông đang nói chuyện người lớn, mắc mớ gì tới cháu?” Tiêu Khải trợn mắt nhìn Trang Nại Nại một cách tức tối.
Trang Nại Nại le lưỡi, Tiêu Khải liền chỉ thẳng lên phòng trên lầu: “Đi lên đọc tổng hợp các hợp đồng ông đã chuẩn bị, bao giờ nghiên cứu rõ ràng thì xuống ăn cơm!”
Trang Nại Nại đứng thẳng tắp, làm tư thế chào với Tiêu Khải: “Yes, sir!”
Nói xong, quay sang làm mặt quỷ với Tiêu Mộ Thanh và Đinh Mộng Á rồi chạy biến lên lầu.
Lên lầu, cô cũng không vào thư phòng ôn bài như Tiêu Khải nói mà chạy đến phòng hai con trai mình.
Bây giờ cô đã có nhiều thời gian để chăm sóc mẹ hơn, bởi vì hai đứa con của cô đều ở nhà họ Tiêu.
Lúc cô đẩy cửa bước vào thì hai đứa nhóc đang chơi xếp gỗ, Tư Chính Đình kiên nhẫn ngồi bên cạnh trông tụi nhỏ.
Hai đứa thấy Trang Nại Nại thì lập tức nhào tới.
Cô bật cười hôn mỗi đứa con một cái, sau đó ngồi chơi với hai đứa một lúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận