Hello, Người Thừa Kế

Lửa giận của Tiêu Khải lập tức biến mất, ông nhìn đứa chắt được hai tuổi này, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
“Ông cố chơi với Bé Lười đi ~”
Tiêu Khải đưa Bé Lười đi ra ngoài, mà thằng bé đi tới cửa đột nhiên quay đầu cười với Trang Nại Nại: “Mẹ, con đi chơi với Người Bảo Thủ đây!”
Trang Nại Nại: “...”
Tiêu Khải: “...”
Tư Chính Đình đang đứng ở cửa: “...”
Bé Lười lại không hề nhận ra mình nói sai rồi, cậu nhóc đắc ý ngửa đầu cười toe toét nhìn Trang Nại Nại, vẻ mặt cầu khen ngợi: Con dẫn Người Bảo Thủ đi rồi này, mẹ không bị đánh nữa đâu, mau lại đây khen con đi!
Tiêu Khải: “...”
Vậy nên cuối cùng Trang Nại Nại vẫn không thể thoát được trận đòn này.

Lòng bàn tay bị đánh đến xanh tím, đến tối cả Tiêu Khải lẫn Tư Chính Đình đều đưa thuốc mỡ tới, Trang Nại Nại dỗi nên không thèm dùng thuốc của Tiêu Khải, chỉ dùng của Tư Chính Đình.
***
Sức khỏe của Tiêu Mộ Thanh chuyển biến tốt hơn, bà thương lượng với Tư Chính Đình muốn đi gặp mặt Tiêu Cốc Vân đang ở trong tù một lần.
Vì thế một ngày trước khi kết hôn, Trang Nại Nại xin nghỉ để đi cùng mẹ mình đến nhà tù.
Nơi mà bọn họ đến là một nhà tù bí mật, nếu không nhờ Tư Chính Đình thì e rằng không được vào.
Hai người chờ trong phòng chờ, căn phòng này rất kín, trong phòng mở điều hòa nhưng Trang Nại Nại lại nghĩ, nếu mùa hè mà không có điều hòa thì cái phòng này có thể nướng chín người, mùa đông thì đông chết người, đúng là một nơi tốt để thẩm vấn.
Đang nghĩ ngợi, tiếng xích sắt vang lên, Tiêu Cốc Vân mặc quần áo tù nhân bước vào.
Thấy Tiêu Mộ Thanh cùng Trang Nại Nại thì đôi mắt của bà ta co lại, cười lạnh nói: “Các người tới cười nhạo tôi sao?”

Tiêu Mộ Thanh bình tĩnh nhìn bà ta: “Tôi chỉ tới thăm chị, xem chị sống thế nào thôi.”
“Thế bây giờ thấy rồi, cô đi được chưa?”
Tiêu Mộ Thanh lắc đầu: “Có phải chị hận tôi lắm không?”
Tiêu Cốc Vân đột nhiên cong môi cười: “Đúng thế, từ nhỏ cô đã là tiểu thư lá ngọc cành vàng, còn tôi chỉ là người hầu của cô! Chuyện gì ba cũng không để tôi xuất hiện, chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho cô trước tiên, tôi bị áp chế đủ điều như thế, sao tôi không hận cô được?”
Tiêu Mộ Thanh thở dài: “Chuyện đã qua, tôi không muốn nói tới.”
“Vì sao không muốn nói? Cô tới đây trừ việc muốn nhìn bộ dạng khốn khổ của tôi thì còn lo sau này tôi sẽ ra tù rồi trả thù con gái cô? Tôi nói cho cô biết, trừ phi các người nghĩ cách nhốt tôi cả đời, nếu không, tôi còn sống ngày nào thì còn quấn lấy mấy người!” Tiêu Cốc Vân lộ ra vẻ ngoan độc.
Tiêu Mộ Thanh bình tĩnh nhìn bà ta: “Tôi tới để nói lời từ biệt, tôi sắp chết rồi!”
Tiêu Cốc Vân sững sờ, lúc này bà ta mới chú ý đến việc hôm nay Tiêu Mộ Thanh đội mũ, mà hình như dưới lớp mũ kia đã không còn tóc?
Bà ta vô thức hỏi: “Chuyện là sao?”
Tiêu Mộ Thanh chỉ vào đầu mình: “U não.”
Trong nháy mắt, Tiêu Cốc Vân lặng người xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận