Hello, Người Thừa Kế

Tiêu Mộ Thanh đứng lên: “Tôi tới đây vì tôi cảm thấy, chị với tôi là chị em lớn lên cùng nhau, tôi chưa bao giờ muốn cạnh tranh với chị cả! Sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu lại càng không muốn tranh, tôi mang theo con gái mai danh ẩn tích nhiều năm cũng không về nhà họ Tiêu, là vì không muốn tranh với chị. Nhưng mà cuối cùng vẫn là tự chị làm khó dễ, ép tôi phải ra mặt. Tiêu Cốc Vân, đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, tôi không có ý khác. Còn về phần chị nói tôi sợ chị làm khó dễ con gái tôi, chị muốn ra khỏi đây ít nhất cũng phải mười năm nữa. Chị cảm thấy lúc chị ra ngoài rồi chị còn có cái gì để cạnh tranh với con gái tôi?”
Còn có cái gì?
Đúng vậy, bà ta dùng hai mươi năm để thâu tóm Hoàng Gia Thịnh Thế vào tay mình, nhưng kết quả thì sao, một chiêu rút củi dưới đáy nồi đã khiến công sức bà ta đổ sông đổ bể.
Mười năm sau, Trang Nại Nại đã có thể dùng tài chính của Hoàng Gia Thịnh Thế để một mình thành lập một đế chế trong nước.
Đến lúc đó sao bà ta có thể mó tay vào được?
Tiêu Mộ Thanh bước từng bước về phía bà ta, nói: “Tôi tới đây còn có một chuyện khác, có phải chị nên trả lại đồ của tôi rồi hay không?”
Tiêu Cốc Vân sửng sốt, không hiểu ý Tiêu Mộ Thanh.
“Năm đó lúc tôi rời nhà, tôi có nhờ chị giữ đồ của tôi, món đồ đó đâu rồi?”

Tiêu Cốc Vân đột nhiên bật cười ha hả: “Tiêu Mộ Thanh! Thực ra đây mới là mục đích chính của cô, đúng không? Cô tới đây là vì món đồ đó! Nhưng tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không nói cho cô cái gì hết! Các người đời này, kiếp này, kiếp sau cũng phải bỏ lỡ nhau, không có khả năng ở bên nhau!”
Tiêu Mộ Thanh nhìn bộ dạng sắp hỏng mất của bà ta thì cong môi cười, “Thôi quên đi, tôi đã biết kết quả rồi! Chẳng qua là vẫn ôm chút hi vọng thôi! Nếu đã vậy, quả thật chuyến này tôi phí công rồi.”
Tiêu Mộ Thanh chậm rãi cúi đầu: “Tôi đi đây.”
Trang Nại Nại im lặng nghe hai người nói chuyện, thì ra mục đích mẹ cô tới đây là để lấy lại đồ của mình. Món đồ khiến mẹ cô dù sức khỏe thành ra như bây giờ cũng phải đích thân tới lấy, xem ra rất quan trọng.
Trang Nại Nại đỡ Tiêu Mộ Thanh đi ra ngoài.
Lúc đưa Tiêu Mộ Thanh vào trong xe, cô đột nhiên nói: “Mẹ, con quên di động rồi!” Nói xong liền chạy như bay quay lại.
Trong phòng giam, Tiêu Cốc Vân còn chưa rời đi cho nên lúc Trang Nại Nại bước vào liền nói thẳng: “Không biết Tiêu Thái Bạch sống thế nào trong tù nhỉ?”

Tiêu Cốc Vân sửng sốt.
Trang Nại Nại sờ cằm, tỏ vẻ khó khăn nói: “Nếu như tôi cho người xử lý cô ta một trận chắc không có vấn đề gì? Thế thì có phải là phạm pháp không nhỉ?”
“Mày dám!!!”
“Bà không đưa thứ đã cầm của mẹ tôi ra, để mẹ tôi phải tiếc nuối rời đi, tôi dám đấy!!!”
Tiêu Cốc Vân ngây người.
Bà ta nhìn Trang Nại Nại, một lát sau đột nhiên cười gằn: “Mày ngoan độc hơn cả mẹ mày!”
Trang Nại Nại khách sáo đáp: “Cám ơn, tôi không ngoan độc sao thắng nổi các người?”
***
Trang Nại Nại chạy ra khỏi nhà giam, trên mặt mang theo ý cười, nhưng trên đường về nhà cô lại chẳng hề nói gì.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày kết hôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận