Hello, Người Thừa Kế

Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt, “Con hỏi wifi làm gì?”
“Con muốn xem phim Hiệp sĩ lợn”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Tư Tĩnh Ngọc nói: “Lúc ăn cơm không được chơi điện thoại hoặc xem tivi, sẽ gây ảnh hưởng tiêu hóa.”
Tân Tân nhỏ giọng nói: “Nhưng mà mẹ con…”
“Mẹ con là mẹ con, cô là cô. Cô và mẹ con có yêu cầu không giống nhau, nếu con cảm thấy không làm được thì có thể không ăn.”
Tư Tĩnh Ngọc sầm mặt lại, kéo bát mì về phía mình.
Tân Tân hét lên: “Con ăn, con ăn. Con không xem là được chứ gì?”
Tân Tân nhào qua kéo bát mì lại bắt đầu ăn, nước mắt tí tách rơi vào trong bát.
Thấy bộ dạng đó của thằng bé, Tư Tĩnh Ngọc rũ mắt xuống, không nhìn nữa.
Mặc dù cô không phải là mẹ nó nhưng cô cũng không thể cữ nhìn thằng bé cứ có thói quen xấu như vậy được. Dù sao cũng chỉ ăn ở nhà cô một bữa thôi, sau này nó có thể nào cũng không liên quan gì đến cô hết.
Nghĩ tới đây, Tư Tĩnh Ngọc cúi đầu ăn hết bát mì. Ngẩng đầu lên thấy Tân Tân đã nín khóc, đang bưng bát lên húp nước. Húp hết nước trong bát, nó bỏ bát xuống, thỏa mãn vỗ bụng, “Ngon thật đấy!”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Tư Tĩnh Ngọc cầm bát đi rửa, quay lại thì thấy Tân Tân đang nằm bò ra bàn, ngáp dài ngáp ngắn. Cô nhíu mày, cầm điện thoại lên xem, đã chín giờ tối.
Rốt cuộc Bạch Nguyệt bận rộn tới mức nào mà đến chín giờ tối cũng không đi đón con, cũng không gọi điện cho cô?
Rốt cuộc làm sao Tân Tân lớn lên được dưới sự nuôi dưỡng thế này của Bạch Nguyệt?
Cô cầm điện thoại gọi cho Thi Cẩm Ngôn. Điện thoại đổ chuông rất lâu cô mới nghe thấy giọng nói xen lẫn sự vui mừng khó thấy được của anh, “Tĩnh Ngọc?”
Nghe giọng nói trầm thấp của anh, Tư Tĩnh Ngọc bỗng nhiên cảm thấy đau xót, “Tân Tân đang ở nhà em, anh không định đến đón thằng bé về à?”
Thi Cẩm Ngôn hơi sững sờ, “Sao Tân Tân lại ở nhà em?”
Tư Tĩnh Ngọc định giải thích, nhưng đột nhiên cảm thấy giải thích cũng không có ý nghĩa gì, “Mẹ nó không tới đón, đúng lúc em đi ngang đó, nó nói nó đói bụng nên em dẫn nó về nhà. Anh có tới đón nó không?”
“Ừ, anh qua ngay. Em đang ở đâu?”
Tư Tĩnh Ngọc báo địa chỉ.
Hai mươi phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Tư Tĩnh Ngọc mở cửa, bên ngoài là Thi Cẩm Ngôn. Anh mặc một bộ vest màu đen, trên người thoang thoảng mùi rượu, hình như là vừa đi ăn về.
Khuôn mặt quen thuộc, thân hình quen thuộc khiến vành mắt Tư Tĩnh Ngọc cay cay.
Cô và anh ở riêng đã lâu, tuy cô rất nhớ anh nhưng chưa lần nào thất thố như hôm nay.
Cô nghiêng đầu, chỉ Tân Tân đang nằm bò trên bàn, “Anh đưa nó về đi.”
Thi Cẩm Ngôn gật đầu, cởi giày ra đi vào nhà bế Tân Tân lên. Sau đó, anh nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, muốn nói gì đó, nhưng cô lại chỉ ra cửa, “Đi mau đi!”
Anh đành phải xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng anh, Tư Tĩnh Ngọc rất muốn ôm chặt lấy. Cô không muốn giữ bí mật đó nữa, “Cẩm Ngôn, chúng ta đã từng có một...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui