Hello, Người Thừa Kế

Ba người đó đi rồi, cả phòng yên tĩnh lại. Nhìn bóng lưng rời đi của một nhà ba người bọn họ, Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy chua xót trong lòng. Cô bụm mặt, từ từ ngồi xổm người xuống, sau đó lấy tay ôm đầu. Cô không khóc, chỉ mở to đôi mắt trống rỗng.
Có người đang lại gần cô, giọng nói của Diêu Đằng vang lên: “Tĩnh Ngọc, em…”
“Em muốn yên tĩnh một mình. Anh… có thể về trước không?”
Diêu Đằng khom người, bàn tay dừng ở giữa không trung dần siết lại. Cuối cùng, anh “ừ” một tiếng rồi đi về.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Tư Tĩnh Ngọc mới ngẩng đầu lên.
Cô ngồi xuống sofa, trong đầu trống rỗng, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước.
***

Thi Cẩm Ngôn ôm Tân Tân đi phía trước, Bạch Nguyệt đi theo sau. Ba người vào thang máy, xuống tới bãi đỗ xe.
Bạch Nguyệt bước lên một bước, “Cẩm Ngôn, sao Tân Tân lại ở nhà Tư Tĩnh Ngọc? Không phải là cô ta muốn bán Tân Tân chứ? Hay là muốn lấy Tân Tân ra để giữ anh lại? Rốt cuộc cô ta có âm mưu gì? Tại sao lại làm như vậy?”
Người đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, Bạch Nguyệt không thấy nên đâm sầm vào người anh.
Sau khi cô ta đứng vững thì thấy Thi Cẩm Ngôn bình tĩnh nhìn cô ta, “Tại sao cô không tới đón Tân Tân? Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Bạch Nguyệt sửng sốt, “Hôm nay công ty có việc cần xử lý nên em không thể đón Tân Tân đúng giờ được. Anh không cho em tới công ty của anh làm, đương nhiên là em phải liều mạng kiếm tiền nuôi Tân Tân rồi. Em không làm việc thì lấy gì mà sống?”
Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, “Tôi đã nói rồi, nếu cô không có thời gian thì giao Tân Tân cho ba mẹ tôi, là tự cô không đồng ý. Rốt cuộc là cô muốn thế nào?”
Bạch Nguyệt khóc lớn lên, “Em không nỡ xa Tân Tân! Tân Tân là con trai em, sao em có thể giao nó cho ba mẹ anh được? Em muốn mỗi ngày đều có thể gặp Tân Tân.”

Thi Cẩm Ngôn lạnh nhạt nói: “Cho nên cô để Tân Tân đứng trước cổng trường đợi cô mấy tiếng đồng hồ? Bốn giờ tan học, bây giờ là mười một giờ rồi!”
“Có cô giáo ở đó, Tân Tân sẽ không đi lạc mất đâu.”
Thấy Thi Cẩm Ngôn còn muốn nói, cô ta vội nói lảng sang chuyện khác, “Dù em có đón con trễ thì cô ta cũng không thể dẫn con em đi như thế được! Rốt cuộc cô ta có ý gì? Có phải cô ta lấy con ra để gọi anh tới nhà không?”
Thi Cẩm Ngôn nheo mắt lại, “Đủ rồi!”
Bạch Nguyệt lập tức im miệng.
Lúc này, giọng nói của Tân Tân vang lên: “Mẹ, ba, hôm nay có người giả làm ba muốn bắt con đi, là cô đã cứu con. Sau đó, con nói con đói rồi, nên cô dẫn con về nhà ăn cơm.”
Bạch Nguyệt nhíu mày nhìn Thi Cẩm Ngôn, không yên lòng nói: “Sao lại tới nhà cô ta ăn? Không thể ăn bên ngoài được à? Còn nữa, không phải mẹ đã chuẩn bị bánh bích quy cho con rồi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận