Hello, Người Thừa Kế

Vào một hôm nào đó, cô tan làm sớm, chợt nhớ đến lời nói của Thi Cẩm Ngôn nên muốn nấu cho anh một bát mì.
Cô còn nhớ rõ, lần đầu tiên cô cắt cà chua, vì cắt mạnh quá nên dao trượt vào ngón tay, máu nhỏ giọt xuống thớt.
Cô hoảng sợ lấy vải buộc chặt ngón tay cầm máu, nhưng cái thớt rửa mãi không sạch máu, cô quyết định vứt luôn nó vào thùng rác.
Sau đó, cô gọi thức ăn bên ngoài.
Lúc Thi Cẩm Ngôn trở về, vì sợ anh phát hiện ra nên cô cứ tránh anh mãi.
Cuối cùng anh vẫn phát hiện ra. Cô giống như một đứa trẻ làm sai, cúi đầu không dám nói lời nào. Mà anh thì cứ nhìn chằm chằm ngón tay của cô, hỏi cho bằng được đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấp úng không dám nói thật, anh liền đứng lên đi vào phòng ngủ.

Cô tưởng anh tức giận, nhưng chỉ một lát sau, anh cầm hộp thuốc gia đình đi ra, gỡ miếng vải băng bó sơ sài của cô, khử trùng ngón tay, rồi băng lại lần nữa.
Khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc đó của anh, Tư Tĩnh Ngọc rất muốn khóc.
Cô đã yêu anh đến mức không còn lối thoát, nhưng người anh yêu vẫn luôn là Bạch Nguyệt.
Dù anh lừa cô hay anh muốn giấu cô, cái gì cũng được. Ít nhất, trong khoảnh khắc đó cô vẫn có cảm giác được anh đang nâng niu, thương xót.
Những ngày sau đó, anh lo cho ngón tay cô còn hơn cả bản thân cô.
Sau ngày bị thương, cô thật sự không chịu được nữa nên mới đi tắm. Nhưng vừa bước vào nhà tắm, anh liền đẩy cửa vào. Lúc đó cô hơi hoảng hốt, vì đã kết hôn mấy tháng rồi nhưng bọn họ chưa từng tắm chung.
Trong cơn hoảng loạn, cô rút khăn tắm quấn quanh người mình, nhưng dưới chân lại trơn trượt, suýt chút nữa ngã lăn xuống đất, may mà anh kịp tóm lấy cô.

Cô lắp bắp hỏi: “Anh, anh… anh làm gì thế?”
Lúc đó Thi Cẩm Ngôn trả lời như thế nào?
Nhớ tới đây, Tư Tĩnh Ngọc bỗng nở nụ cười.
Thi Cẩm Ngôn đang cắt cà chua, cũng nhớ tới chuyện lần đó. Cô nhất quyết không nói tại sao ngón tay bị thương. Nhưng sau đó, anh phát hiện ra cái thớt và cà chua dính máu bên trong túi rác.
Kết hôn mấy tháng, anh thấy được sự dè dặt của cô đối với cuộc hôn nhân của bọn họ, rõ ràng là cô rất muốn giữ gìn nó. Anh cảm thấy vô cùng cảm động và hưng phấn, còn cảm thấy những cố gắng của mình không uổng công nữa.
Hôm sau, anh tan làm sớm để nấu cơm tối cho cô ăn. Ăn xong, anh thấy cô vọt vào phòng tắm. Nước trong phòng tắm chảy ào ào. Anh đứng bên ngoài, nghĩ đến thân thể mượt mà của cô liền cảm thấy không khống chế nổi. Đối mặt với cô, anh luôn giữ nề nếp, vì anh sợ những điên cuồng tận xương tủy của mình sẽ dọa cô sợ. Nhưng vào giây phút ấy, nhớ đến những vệt máu trong túi rác, anh bỗng cảm thấy bọn họ có thể phá vỡ lằn ranh giới cuối cùng đó.
Anh nuốt nước miếng, mở cửa đi vào phòng tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận