Hello, Người Thừa Kế

Nó quay đầu, vừa thấy dáng vẻ của Thi Cẩm Ngôn liền rùng mình một cái, sau đó hét lên với anh: “Ba, nụ hôn vừa rồi là con thay ba hôn cô. Ba thích cô nhất phải không nào?”
Thi Cẩm Ngôn: “!!!”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Bầu không khí thoáng chốc liền trở nên lúng túng.
Trong phòng chỉ còn lại nhạc phim hoạt hình trong tivi.
Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy chỗ bị Tân Tân hôn nóng rực.
Một lát sau, cô đứng phắt dậy, “Hai người ăn đi, em ăn rồi, em không đói!”
Dứt lời, cô đi vào phòng ngủ, khép cửa phòng lại.
Trong phòng không bật đèn, còn trái tim của cô vẫn đang đập dữ dội.
Chỉ một câu nói của Tân Tân sao lại khiến cô hồi hộp đến thế?
Lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, hơi thở có chút dồn dập, cô hít sâu một hơi, từ từ đi lại giường. Cô vẫn không bật đèn mà dựng lỗ tai lên, cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng xe chạy và tiếng còi xe ồn ào truyền vào khiến cô không nghe được động tĩnh trong phòng khách. Cô hơi buồn bực, sao tối nay lại ầm ĩ như vậy?
Trong phòng khách, Tân Tân thấy phản ứng của Tư Tĩnh Ngọc liền ngẩn ra. Sau đó, thằng bé đi vào bếp, leo lên ghế, nhìn bát mì trên bàn ăn, nghi ngờ hỏi Thi Cẩm Ngôn, “Ba ơi, cô làm sao vậy ạ?”
Thi Cẩm Ngôn suy nghĩ một chút, trả lời: “Cô xấu hổ.”
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì con hôn cô.”
“Sao con hôn cô, cô lại xấu hổ?”
“Bởi vì cô là nữ, con là nam, chỉ có vợ chồng mới có thể hôn nhau.”
Nghe Thi Cẩm Ngôn trả lời, Tân Tân xoắn xuýt một lúc lâu mới buồn bã “vâng” một tiếng. Sau đó, thằng bé cúi đầu ăn mì, gắp từng sợi từng sợi, ăn hết nửa bát thì bỏ.
Thi Cẩm Ngôn cũng không ép nó phải ăn hết. Rửa bát xong, anh thấy Tân Tân bày ra dáng vẻ đã hiểu, “Ba, con nghĩ kỹ rồi. Sau này trưởng thành, con sẽ kết hôn với cô. Vậy thì con có thể hôn cô rồi, phải không ba?”
Thi Cẩm Ngôn: “…”

Thi Cẩm Ngôn ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào mắt nó, “Tân Tân, chuyện này không được. Bởi vì cô lớn tuổi hơn con nhiều, con và cô không hợp.”
“Nhưng con thích cô!”
“Con thích cô, không phải là thích của cậu bé với cô bé, mà là thích người lớn, hiểu không?”
Tân Tân mờ mịt lắc đầu, “Con không hiểu. Con thích cô, con là con trai, cô là phụ nữ, có gì khác nhau đâu ạ?”
Thi Cẩm Ngôn: “…”
“Hơn nữa, cô không phải là mẹ của con, mà con lại thích cô, chứng tỏ là con thật lòng yêu cô. Con thấy trên mạng có nhắc đến tình yêu vong niên, chính là chỉ con và cô đúng không ba?”
“...”
“Ba, sao ba không nói gì vậy?”
“Nói tóm lại, sau này con không được hôn cô, nếu không cô sẽ không vui.”
“Vâng, con biết rồi ạ.”
Thi Cẩm Ngôn thở phào nhẹ nhõm dẫn Tân Tân vào phòng ngủ. Tân Tân nhịn, rồi lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Ba, thật ra thì là do… ba ghen, phải không?”
Thi Cẩm Ngôn: “!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận