Hello, Người Thừa Kế

Lúc nãy cô còn cảm thấy tiếng còi ô tô bên ngoài quá ồn ào. Nhưng giờ cô lại cảm thấy bóng đêm quá yên tĩnh, khiến cô thấy hơi căng thẳng.
Tiếng gõ cửa vẫn còn đang vang lên. Cô nhìn chằm chằm cửa phòng, nuốt nước miếng, không biết để tay chân vào đâu, cũng không dám trả lời.
Cô chột dạ nằm trên giường, trùm chăn giả vờ ngủ. Sau đó, cô nắm chặt mép chăn, lặng lẽ thò đầu nhìn ra cửa.
Trong phòng tối đen, ánh đèn đường hiu hắt len lỏi vào cửa sổ thủy tinh.
Trái tim của Tĩnh Ngọc đập thình thịch, dựng lỗ tai lên nghe tiếng động ngoài cửa. Sau đó, cô nghe thấy Thi Cẩm Ngôn nói: “Anh để mì trên bàn, em ra ăn đi không sẽ nguội mất. Là mì cà chua mà em thích ăn đấy.”
Anh vừa dứt lời, tiếng bước chân cũng xa dần.
Tư Tĩnh Ngọc không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Cô có cảm giác nó như là cáp treo, lúc lên lúc xuống, không ổn định chút nào.
Anh đi rồi, cô cảm thấy hơi mất mát.
Cô cũng đang đói, mà đã hai năm nay cô không được ăn mì anh nấu cho rồi.

Cô đứng lên, đi ra cửa, kề lỗ tai sát cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Rõ ràng đây là nhà của cô, nhưng cô lại cứ như kẻ trộm vậy. Bên ngoài không có tiếng động gì, cô mở cửa phòng ra xem, không có ai trong phòng khách.
Lúc này, cô mới thở phào, mang dép đi ra ngoài.
Trên bàn trong phòng ăn đặt một bát mì nóng hổi, chắc là Thi Cẩm Ngôn vừa hâm nóng lại cho cô.
Cô ngồi vào bàn, cầm đũa lên ăn. Mùi vị quen thuộc lan tràn trong miệng khiến cô muốn khóc.
Cô cúi đầu ăn, vành mắt ươn ướt.
Đúng lúc này, một đĩa cải bẹ được đặt xuống trước mặt cô, “Ăn thêm cải bẹ đi.”
Tư Tĩnh Ngọc giật mình ngẩng phắt lên liền thấy Thi Cẩm Ngôn đang đứng trước mặt cô.

Cô nhìn chằm chằm Thi Cẩm Ngôn, rồi nhìn phòng khách, sau đó nhìn phòng ngủ, “Anh… anh ở đâu chui ra thế?”
Thi Cẩm Ngôn chỉ vào phòng bếp.
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Vậy là anh thấy hết bộ dáng nhìn ngó dáo dác đó của cô rồi?
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh lần nữa.
Đã nhiều năm rồi mà thời gian vẫn rất ưu ái anh. Anh vẫn giống như anh của năm đó.
Tư Tĩnh Ngọc lại khẽ cúi đầu.
Mấy năm qua, cô không hề quan tâm đến vẻ bề ngoài, lúc nào trông cũng lôi thôi lếch thếch, dầm mưa dãi nắng đi tìm con. Ngay cả cô cũng cảm thấy mình đen đi và già đi. Đứng cạnh Thi Cẩm Ngôn…
Cô lắc đầu, không nhịn được khinh bỉ bản thân. Bọn họ đã sắp ly hôn rồi, cô còn nghĩ đến những chuyện này làm gì?
Cô cầm đũa tiếp tục ăn. Nhưng cứ bị anh nhìn như vậy khiến cô nuốt không trôi chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận