Hello, Người Thừa Kế

Hi Nhi muốn vùng lên: [Tớ đâu có gây áp lực gì cho anh ấy, hàng tháng anh ấy đều cho tớ ba nghìn tiền sinh hoạt phí.]
Bọn họ vẫn còn nói gì đó, nhưng Tư Tĩnh Ngọc lại không muốn xem nữa nên bèn out khỏi QQ, rồi nằm xuống nhắm mắt lại.
Xa cách hai năm, cuối cùng lại được ở chung mái nhà với Tư Tĩnh Ngọc lần nữa nên Thi Cẩm Ngôn kích động đến nỗi không ngủ được. Anh nhìn đăm đăm lên trần nhà, chẳng hiểu sao lại chợt nhớ đến đêm tân hôn.
Hôm bọn họ kết hôn, à không, hôm họ đi đăng ký kết hôn là một ngày âm u.
Sau khi lấy giấy đăng ký, anh lái xe chở cô về lấy hành lý rồi cùng đến đây. Bọn họ bình tĩnh ăn cơm tối cùng nhau. Đến lúc đi ngủ, cả hai đều không nói gì. Cô vào phòng tắm rửa trước rồi vào nằm xuống chiếc giường trong phòng ngủ chính.
Hôm đó, cô quấn người kín mít, rõ ràng là mùa hè nhưng lại chỉ để lộ cái đầu ra bên ngoài, khiến anh vừa thấy buồn cười nhưng cũng vừa khẩn trương.
Thế là anh bèn vội vàng đi tắm một cái, lúc đi ra lại thấy hình như cô cũng hơi khẩn trương.

Lúc đó anh không dám làm gì cô cả, chỉ nằm xuống bên cạnh.
Dĩ nhiên anh biết là vợ chồng thì phải làm gì, nhưng lại căng thẳng không biết nên làm thế nào.
Lần đầu tiên của họ là vào đêm cả hai đều say rượu. Thật ra anh vẫn có ấn tượng lờ mờ về đêm hôm đó. Nhưng lần này cả hai vẫn còn tỉnh táo, anh hồi hộp nỗi không ngủ được, sợ làm cô đau, nhưng lại sợ cô không hài lòng. Anh nghĩ ngợi lung tung một lúc lâu, cuối cùng không chịu được nữa thì mới lặng lẽ vén chăn của cô lên, chạm vào cô.
Làn da của cô rất mịn màng. Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, anh cứ ngỡ như mình vừa chạm vào một tấm tơ lụa.
Tất cả ham muốn của anh bị gợi lên. Anh như một đứa trẻ mới lớn, hưng phấn nhưng lại sợ làm cô khó chịu. Lúc bọn họ đi đến bước cuối cùng anh lại phát hiện ra… cô khóc.
Nước mắt của cô như một chậu nước lạnh dập tắt tất cả cảm xúc nóng bỏng của anh, khiến anh như rơi từ trên thiên đường xuống dưới đất.
Chuyện mấy năm trước khiến anh cuối cùng cũng đã chấm dứt được với Bạch Nguyệt, nhưng nó vẫn thật sự khiến cô tổn thương. Diêu Đằng đã đi rồi, không ai biết anh ta đi đâu. Cô cũng biến mất theo anh ta hai năm.

Hai năm sau, cô trở về nhà với dáng vẻ chật vật, cứ như đã đánh mất cả thế giới.
Lúc ấy, anh đã đoán liệu có phải hai năm qua cô đi tìm Diêu Đằng không?
Lúc anh chủ động đề nghị kết hôn, cô đã đồng ý với anh, ấy thế mà đến cuối cùng cô vẫn không quên được Diêu Đằng sao?
Tất cả cảm xúc đang trào dâng của anh từ từ lụi tàn, cuối cùng biến mất không còn chút dấu vết nào.
Lúc ấy, anh cũng lẳng lặng nằm trong màn đêm đen nhìn trần nhà như bây giờ. Anh nghĩ rất nhiều, đến khi thật sự không nhịn nổi nữa thì mới xoay người sang làm chuyện đó với cô.
Trong sách viết có được cơ thể của một người phụ nữ thì sẽ từ từ có được trái tim của cô ấy. Vì thân thể của phụ nữ cũng trung thành như trái tim cô ấy vậy. Anh chỉ hi vọng dùng cách này để có được Tư Tĩnh Ngọc.
Về sau, tình cảm của bọn họ thật sự dần tốt lên, mãi cho đến lần đó…
Nghĩ đến đây, Thi Cẩm Ngôn lại rũ mắt xuống, nhìn sang chỗ khác, cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ kia ra khỏi đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận