Hello, Người Thừa Kế

Anh còn nhấn mạnh câu “Tĩnh Ngọc đã mua bữa sáng về rồi” khiến Tư Tĩnh Ngọc lại thấy phiền muộn.
Diêu Đằng thấy thế thì cau chặt mày, nhìn vào trong nhà, thấy Thi Cẩm Ngôn và Tân Tân cứ như là chủ nhà, còn anh ta là khách vậy.
Anh ta lại nhìn trước cửa, giày dép của Thi Cẩm Ngôn và Tân Tân được xếp chỉnh tề ở đó, giày của Tư Tĩnh Ngọc để bên cạnh, giống như một nhà ba người, không cho ai xen vào.
Diêu Đằng không biết phải nói gì, đành đi vào, cởi giày, rồi thay một đôi dép lê mà anh ta vừa mua vào, sau đó để giày mình xuống cạnh giày Tư Tĩnh Ngọc.
Nhưng làm xong những chuyện này, anh ta lại cảm thấy mình thật tẻ nhạt, bèn tiến lên trước mấy bước, định đến chỗ bàn ăn thì lại nghe Thi Cẩm Ngôn nói: “Ngại quá, anh ngồi ăn trên bàn trà đi, bàn ăn chật chỗ rồi.”
Căn hộ này của Tư Tĩnh Ngọc rất nhỏ, trong nhà ăn chỉ có ba cái ghế, thật ra vẫn còn một cái ở trong phòng bếp nữa, nhưng Thi Cẩm Ngôn tự động bỏ qua nó.
Bước chân của Diêu Đằng khựng lại, anh ta nheo mắt nhìn Thi Cẩm Ngôn.
Thi Cẩm Ngôn ung dung ngồi xuống, đặt ba ly sữa đậu nành xuống cho ba người rồi xoa đầu Tân Tân, “Mau ăn đi rồi còn đi học, muộn giờ rồi!”
Tân Tân liền nói: “Hôm nay có bữa sáng cô mua cho con rồi, con không cần đến nhà trẻ ăn sáng, không muộn đâu ba.”

“Nhưng con cũng phải ăn nhanh lên, đừng để cô bị muộn giờ đi làm.”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Sao đoạn đối thoại này nghe cứ sai sai vậy nhỉ?
Lúc cô đang buồn bực, Tân Tân lại vẫy tay với cô, “Cô ơi, cô mau lại ăn đi, nếu không thì lát nữa không kịp đưa con đến nhà trẻ mất!”
Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”
Cô nói muốn đưa thằng bé đến trường bao giờ?
Cô lập tức nhìn sang Thi Cẩm Ngôn, lại nghe anh nói với vẻ thản nhiên: “Điện thoại của anh mất rồi, không gọi được tài xế.”
Tư Tĩnh Ngọc: “… Anh không biết gọi bằng điện thoại bàn sao?”

“Anh không nhớ số cậu ta.”
Tư Tĩnh Ngọc muốn từ chối, nhưng thấy Tân Tân vừa gặm bánh bao vừa mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô, cô lại chẳng tài nào từ chối được.
Cô đành cúi đầu, “Lấy xe em đi, lát nữa em cho anh mượn xe.”
Nói rồi, cô lại quay sang hỏi Diêu Đằng, “Lát nữa anh có bận gì không?”
“Không.”
“Vậy anh đưa em đến Đế Hào nhé.”
Diêu Đằng gật đầu. Tư Tĩnh Ngọc đi vào bếp, lấy hai cái bát ra rồi đưa cho Diêu Đằng, “Ăn sáng đi thôi.”
Sau đó, cô dẫn anh ta đến chỗ bàn trà, mở bữa sáng anh ta mang đến rồi chia ra ăn.
Thi Cẩm Ngôn ngồi trên bàn ăn thấy thế thì mắt tối sầm lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận