Hello, Người Thừa Kế

Tuy tờ giấy kia đã bị ném vào thùng rác nhưng số phòng kia lại khắc sâu trong đầu anh. Anh chạy một mạch sang khách sạn, nhưng khi đứng trước cửa anh lại nhíu mày.
Không phải anh không muốn gặp Tư Tĩnh Ngọc, chỉ là từ lúc có người đưa anh tờ giấy kia anh đã cảm thấy nó rất kì lạ rồi.
Nhỡ đâu bên trong đó Tư Tĩnh Ngọc đang bị một kẻ lạ nào đó bắt nạt...
Nghĩ tới đây, Thi Cẩm Ngôn chẳng chút do dự lao thẳng lên lầu.
Anh đi tới trước cửa căn phòng kia, cau mày nhìn cánh cửa đóng chặt rồi mím môi một cái, lúc này mới tiến lên rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng rất tối.
Thi Cẩm Ngôn bước về phía trước, anh không thấy ai trong phòng cả.
“Tĩnh Ngọc...”
Vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác được có một người lao tới từ phía đằng sau, mạnh mẽ ôm lấy eo anh.
Thi Cẩm Ngôn cứng đờ, vô thức muốn đẩy cô ra, thế nhưng sau khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc của cô, cánh tay của anh liền cứng ngắc giữa không trung.
Sau đó cô gái sau lưng liền bám qua, cô vươn tay lục lọi cơ thể của anh, nhiệt độ nóng bỏng của cô khiến Thi Cẩm Ngôn hiểu Tư Tĩnh Ngọc có gì đó bất thường.
Anh vội vàng nắm lấy tay cô: “Tĩnh Ngọc!”
Tư Tĩnh Ngọc không để ý đến lời này mà ôm hông của anh, thậm chí đôi môi nóng bỏng đã hôn lên cổ của anh.
Thi Cẩm Ngôn cảm thấy như có một dòng điện mãnh liệt bắt đầu từ môi của cô kích thích đến cơ thể của anh, từ cổ lan dần đến thẳng trái tim. Tim anh thắt lại, cảm giác miệng lưỡi khô đắng, trong cơ thể như có lửa cháy bùng lên.
Tình yêu bị đè nén suốt bốn năm vào lúc này giống như nước tràn bờ đê, khiến anh không thể khống chế được bản thân mình nữa, Thi Cẩm Ngôn xoay người, ôm lấy hông của Tư Tĩnh Ngọc rồi đè cô ngã xuống giường.
Anh thấy cô đang kìm nén, cánh tay của cô quấn lên cổ anh, cô ngẩng lên hôn anh một cách cuồng nhiệt.
Thi Cẩm Ngôn bị sự nhiệt tình của cô làm cho mê muội, anh cúi đầu nhìn cô.
Nương ánh đèn yếu ớt hắt vào từ hành lang, Thi Cẩm Ngôn thấy đôi mắt của cô mê man, mặt ửng đỏ, ngay cả cơ thể cũng hơi run rẩy, tim anh bỗng đập thịch một tiếng.
Có điều gì đó không đúng, là rất bất thường mới phải.
Thi Cẩm Ngôn đứng dậy, bật công tắc đầu giường lên. Ngọn đèn bừng sáng khiến Tư Tĩnh Ngọc nheo mắt lại, khẽ nghiêng đầu đi.
Thi Cẩm Ngôn đứng lên, không để ý đến chuyện quần áo mình xộc xệch, chỉ nhìn cô, nói: “Tĩnh Ngọc, cậu làm sao thế? Sao cậu lại như thế này?”
Tư Tĩnh Ngọc cũng hơi ngẩn ra, có tỉnh táo lại một chút, cô nuốt nước bọt nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn rồi nhảy lên lao về phía anh.
Quần áo của cô đã trở nên mất trật tự trong lúc dây dưa, chiếc váy liền thân đã bung cúc, lộ ra cảnh đẹp bên trong.
Thi Cẩm Ngôn vô tình chạm phải khiến anh phải nuốt nước miếng.
Anh nghiêng đầu, nói: “Tĩnh Ngọc, cậu... đừng như vậy...”
Nhưng lời chưa kịp nói hết đã bị cô quấn lấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui