Hello, Người Thừa Kế

Cô ngây người, nghe anh nói một câu ác độc: “Sao tôi có thể yêu cô được?”
Trái tim như bị ai đó siết chặt lại, cô cố gắng giữ bình tình, cố gắng dùng lý trí đối mặt với anh.
Đúng vậy, vì cô nên anh và Bạch Nguyệt mới phải chia tay, sao anh có thể yêu cô được?
“Vậy sao anh lại kết hôn với em?”
Ánh mắt Thi Cẩm Ngôn tối sầm, “Bởi vì trách nhiệm.”
Bởi vì trách nhiệm nên cưới cô? Bởi vì ngủ với cô nên cưới cô?
Tư Tĩnh Ngọc nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi, khổ sở như một cơn sóng to cuộn trào dữ dội, nhưng cô vẫn giữ được sự kiêu ngạo của mình.
Cô cắn môi, hỏi: “Thi Cẩm Ngôn, sao mấy ngày qua anh không về nhà?”
Thi Cẩm Ngôn bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng nghìn năm, “Vì sao phải về?”
Cô nở một nụ cười bi thảm, “Bởi vì trách nhiệm nên anh phải về nhà. Anh là chồng của Tư Tĩnh Ngọc tôi, anh phải làm hết trách nhiệm của người làm chồng.”
Cô nói ra một câu mà đến chính cô cũng cảm thấy thật nực cười.
Trách nhiệm...
Cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ là trách nhiệm.
“Cô ơi, con đói rồi ~”
Một giọng nói mềm mại vang lên khiến Tư Tĩnh Ngọc giật mình tỉnh lại khỏi dòng hồi ức. Cô cúi đầu nhìn Tân Tân, nghĩ lại câu “Ba con cũng thích cô” thằng bé vừa nói, sự do dự vừa rồi biến thành cười khổ.
Năm xưa, cô tự mình đa tình, bị cười nhạo, bị mất thể diện. Bây giờ, cô đâu dám nghĩ tới hướng đó nữa.
Cho nên, dù anh cố chấp không muốn ly hôn, dù anh đối xử tốt với cô, dù anh không biết xấu hổ lợi dụng Tân Tân để tới gần cô thì cô cũng không dám ảo tưởng nữa. Cô đã bị tổn thương một lần rồi, cô không muốn bị tổn thương lần thứ hai.
Bởi vì năm xưa… anh cũng tốt với cô như vậy.
Cô xoa đầu Tân Tân, “Để cô đi xem có gì ăn không.”
Cô mở tủ lạnh ra, bên trong không có gì. Lúc này cô mới nhớ đã lâu mình không ở bên này, chắc cô giúp việc đỏ vứt hết đồ ăn hỏng đi rồi.
Cô thở dài, nắm tay Tân Tân, “Chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Tân Tân nhìn tủ lạnh, ngoan ngoãn “vâng” một tiếng.
Hai người xuống lầu.
Lên xe, Tư Tĩnh Ngọc nói với Tân Tân, “Tân Tân, sau này không được nói ba thích cô nữa, biết chưa?”
Tân Tân sửng sốt, “Vì sao ạ?”
“Bởi vì cô không thích nghe những lời đó.”
Tân Tân xoắn xuýt một lúc lâu mới gật đầu, “Vâng ạ.”
Tư Tĩnh Ngọc dẫn Tân Tân đến một quán cơm gần đó, nhân viên bày thức ăn lên, Tân Tân lễ phép nói: “Cháu cảm ơn.”
Nhân viên cười thân thiện, nói với Tư Tĩnh Ngọc: “Con trai của cô ngoan quá!”
Tư Tĩnh Ngọc muốn giải thích nhưng Tân Tân lại cắt ngang, “Cháu cảm ơn cô.”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Tư Tĩnh Ngọc thở dài, thấy thằng bé vui vẻ như vậy, cô cũng không tiện nói gì.
Ăn tối xong, cô đưa Tân Tân về nhà ông bà nội nó. Trên đường đi, Tân Tân cãi lại: “Con không muốn về nhà đâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui