Hello, Người Thừa Kế

Hai người đứng trên bờ biển được một lát thì Tư Chính Đình đi tới. Anh đưa Tiêu Khải một ly sữa ấm, Trang Nại Nại một chai nước trái cây, “Gió lớn quá, hay là chúng ta qua bên kia đợi?”
Trang Nại Nại lắc đầu, “Không sao. Anh không đi tiếp khách mà đến đây làm gì?”
Tư Chính Đình cười, “Bên đó có chị rồi.”
Tiêu Khải hừ lạnh, “Tư Chính Đình, cháu cũng là người làm việc lớn, đừng có suốt ngày bám vợ như thế chứ!”
Tư Chính Đình ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, ông nội nói đúng ạ!”
Tiêu Khải quay đầu lại nhìn Tư Chính Đình, còn anh thì cúi đầu xuống, ánh mắt hai người tóe lửa trong không trung, trong mắt anh viết đầy khiêu khích.
Trang Nại Nại mất hứng, “Ông nội, ông còn như vậy nữa, cháu sẽ để Bé Lười tới quản lý Hoàng Gia Thịnh Thế. Tư Chính Đình tới ở nhà họ Tiêu với cháu chứ không phải là tới để chịu ức hiếp.”
Tiêu Khải nói: “Hừ, đúng là gả con gái như tát nước ra ngoài. Câu nói này đúng lắm!”
Ông chỉ vào Tư Chính Đình, mắng: “Đừng tưởng ông không biết cháu mang một bụng ý xấu, còn diễn ở trước mặt ông làm gì?”
Tư Chính Đình gật đầu, “Vâng, ông nội, đều là cháu không đúng.”
Dáng vẻ này của Tư Chính Đình càng khiến Trang Nại Nại đau lòng hơn, cô bước lên đứng trước mặt anh, “Ông nội, ông đừng nói nữa, ông còn nói, cháu sẽ mặc kệ Hoàng Gia Thịnh Thế cho ông xem!”
Tiêu Khải: “!!!”
Vì sao ông lại có cảm giác mình là bà mẹ chồng khó tính, còn Tư Chính Đình là đứa con dâu bị ức hiếp vậy?
Đứa con dâu này cũng mưu mô quá rồi, Trang Nại Nại hoàn toàn bênh vực nó. Bụng dạ nó xấu xa như thế không chừng sau này sẽ hại cháu gái và Bé Lười mất. Chẳng may ông qua đời, Bé Lười đổi thành họ Tư thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ như vậy, tinh thần của Tiêu Khải lập tức tốt lên. Vì cháu gái, hai đứa chắt và công ty, ông nhất định phải gồng bộ xương già này lên sống thật khỏe mạnh.
Tiêu Khải hừ lạnh, không thèm nói nữa.
Tư Chính Đình và Trang Nại Nại nhìn nhau.
Trang Nại Nại hiểu ý của Tư Chính Đình, từ khi phát hiện Tiêu Mộ Thanh bị u não, tinh thần của Tiêu Khải không tốt lắm, đã thế còn càng ngày càng tệ đi. Ông già rồi, nếu không có chấp niệm thì khó mà chịu nổi. Tư Chính Đình đang cho ông một lý do để sống tiếp.
Bọn họ đứng đợi thêm một lát thì thấy có một chiếc du thuyền đang tiến lại. Hai mắt Trang Nại Nại sáng rực, hưng phấn nhảy dựng lên, “Mau xem kìa! Là mẹ sao?”
***
Hội trường hôn lễ.
Tư Tĩnh Ngọc quản lý toàn bộ hội trường hôn lễ, mời rượu tất cả mọi người xong, tiệc cưới cũng kết thúc.
Tư Tĩnh Ngọc định làm gì đó thì thấy Thi Cẩm Ngôn đứng bên cạnh nói: “Tĩnh Ngọc, chúng ta nói chuyện một lát đi.”
Nhớ lại sự khác thường lúc nãy của anh, nhớ lại chuyện cổ phần công ty, nhớ lại những lời Tân Tân nói, cô nghĩ mình cũng cần nói với anh. Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, hai người im lặng đi tới một chỗ cách đó không xa.
Bọn họ bỏ lỡ nhau đã nhiều năm, đến lúc này, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau rồi.
Thi Cẩm Ngôn siết chặt tay, sắp xếp lại những lời sắp nói với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui