Hello, Người Thừa Kế

Sau đó, anh gọi điện thoại cho nhân viên khu rừng nhờ cứu hộ, rồi đứng phía trên nói chuyện với cô.
“Cậu có sao không?”
“Không sao, chỉ cảm thấy hơi chán thôi.”
Nói đến đây, cô còn thở dài một tiếng. Còn chưa thở dài xong đã nghe thấy tiếng nói của anh: “Cậu đi qua một bên đứng đi.”
Sau đó, cô thấy nghe “xẹt” một tiếng, rồi “bịch”, anh đã nhảy từ trên đó xuống. Anh cúi đầu, phủi bụi trên quần áo, mỉm cười với cô.
Tư Tĩnh Ngọc kinh ngạc, “Sao cậu lại nhảy xuống đây?”
Thi Cẩm Ngôn đáp: “Không phải cậu nói buồn chán sao? Mình xuống đây để nói chuyện phiếm với cậu.”
Một câu nói đơn giản lại làm cho lòng của cô ấm lên.

Trước đó, tình cảm của cô đối với anh còn chưa sâu sắc. Nhưng vào khoảnh khắc đó, chỉ vì một câu nói bâng quơ của anh mà cô hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Bọn họ ở bên dưới hố bẫy nói chuyện trời nam đất bắc. Tri thức của Tư Tĩnh Ngọc rất phong phú, còn Thi Cẩm Ngôn thì không hề kém cô một chút nào. Cô nói bất cứ chủ đề nào anh đều có thể nói vào một hai câu. Hai người càng nói càng hăng. Đến cuối cùng, khi nhân viên khu rừng tới, cô còn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, có chút lưu luyến không nỡ đi.
Từ ngoại ô trở về, Diêu Đằng còn trêu cô: “Sao nào? Một nam một nữ ở chung một chỗ, không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Tư Tĩnh Ngọc giơ tay đấm Diêu Đằng, “Anh đi chết đi! Làm như ai cũng xấu xa như anh vậy!”
Tốc độ nói chuyện của Thi Cẩm Ngôn luôn luôn không nhanh không chậm, giọng điệu êm tai trầm thấp, giống như giọng đô trưởng đàn cello vậy.
Sau đó, cô ngày càng yêu anh. Thậm chí, vào ngày sinh nhật của cô, cô còn định tỏ tình với anh.
Đại tiểu thư nhà họ Tư dám yêu dám hận. Không ngờ, ngày sinh nhật đó lại xảy ra chuyện như vậy.
Một câu nói của Thi Cẩm Ngôn làm cô suy diễn lung tung. Đến ngày sinh nhật cô, anh tặng cô món quà đầu tiên trong đời, đó là chiếc vòng tay cỏ bốn lá.

Tư Tĩnh Ngọc hỏi anh: “Vòng tay cỏ bốn lá đâu rồi? Sao em tìm không thấy nó?”
Thi Cẩm Ngôn trả lời: “Trong phòng ngủ của chúng ta, ở bên nhà ba mẹ.”
Tư Tĩnh Ngọc thở phào, “Lần trước em đi tìm nhưng không thấy, còn tưởng rằng...”
Đối diện với ánh mắt sáng rực của anh, cô không nói nổi ba chữ “anh vứt rồi”.
Thi Cẩm Ngôn cười cười: “Còn tưởng rằng cái gì?”
Tư Tĩnh Ngọc không nói gì, cúi đầu nhìn bàn tay của mình.
Thi Cẩm Ngôn dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Đó là món quà đầu tiên anh tặng em, sao anh có thể vứt nó được?”
Tư Tĩnh Ngọc gượng gạo vuốt vuốt tóc mình, rồi giả vờ không thèm để ý hỏi: “Vì sao không thể vứt được?”
Thi Cẩm Ngôn cảm thấy buồn cười. Anh biết cô đã hiểu tình cảm của anh rồi, nhưng lại giả vờ không hiểu.
Thời cơ bày tỏ đến rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận