Hello, Người Thừa Kế

Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn vui mừng ngẩng đầu lên gọi to. Tiếc là tiếng gió quá lớn, át cả tiếng của bọn họ, khiến người bên trên không nghe thấy được.
Nhưng tiếng nói chuyện của hai người đứng bên trên vẫn truyền xuống, là giọng của Tô Ngạn Bân và Ngô Vũ Vi.
Tư Tĩnh Ngọc chỉ có thể nghe thấy Ngô Vũ Vi hét to: “Tô Ngạn Bân, có phải anh thích Lâm Hi Nhi kia rồi nên mới muốn hủy hôn với em không?! Anh nói đi, anh nói đi!”
Tô Ngạn Bân mất kiên nhẫn nói, “Cô gọi tôi sang bên này là vì chuyện này sao? Ngô Vũ Vi, cô đúng là tẻ nhạt! Tôi và cô hủy hôn thì liên quan gì đến Lâm Hi Nhi hả?”
“Tại sao lại không liên quan? Nếu không phải vì cô ta thì sao anh lại hủy hôn với em được! Chẳng phải anh thích cô ta sao? Tô Ngạn Bân, sao anh lại thích một chiếc giày rách như cô ta? Cô ta còn có cả con rồi, chẳng lẽ anh muốn để cô ta ôm cả con riêng lấy chồng nhà giàu à?”
“Ngô Vũ Vi, cô nói năng cẩn thận một chút! Còn nữa, cô đừng có lúc nào cũng nhắm vào Lâm Hi Nhi. Tuy cô ấy rất đáng thương nhưng cũng rất đáng được tôn trọng!”
“Tôn trọng? Tôn trọng cái con khỉ! Đến chồng mình mà còn chẳng giữ được, bị một cô ả còn xấu hơn cả cô ta giật mất chồng, chẳng có tài cán gì! Ấy thế mà cô ta lại còn ly hôn để vừa ý hai người kia. Nếu là em, ít nhất em cũng phải khiến bọn họ không được ở bên nhau nữa. Cô ta kém cỏi đến thế, có gì đáng được tôn trọng chứ?”
Tô Ngạn Bân cảm thấy quả thật không thể tìm được tiếng nói chung với Ngô Vũ Vi nữa rồi.
“Chỉ riêng thái độ bao dung của cô ấy cũng đáng để người khác tôn trọng rồi. Nếu cô ấy đã không thuộc về nơi đó thì dứt khoát rời đi thôi, cố bám trụ ở lại đó cũng vô ích! Hơn nữa, cô ấy một mình nuôi con như vậy dễ dàng sao? Cô có thể có lương tâm một chút được không? Ngô Vũ Vi, tôi lặp lại lần nữa, chuyện tôi và cô hủy hôn chẳng liên quan gì cô ấy cả! Cô không được gây phiền phức cho cô ấy!”
Nói đến đây, chắc Tô Ngạn Bân cảm thấy cô gái này quá vô lí nên liền bỏ đi.
Ngô Vũ Vi hét lên sau lưng anh ta: “Tô Ngạn Bân! Tô Ngạn Bân, anh đứng lại đó cho em!”
Nhưng Tô Ngạn Bân vẫn không quay lại, bỏ đi thẳng một mạch, để lại Ngô Vũ Vi tức đến giậm chân.
Dưới hang, Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn đã kêu đến rách cả cổ họng rồi. Tư Tĩnh Ngọc sốt ruột, hai người kia chắc chắn là cãi nhau quá ầm ĩ nên không để ý gì đến xung quanh nữa rồi. Bây giờ Tô Ngạn Bân lại còn sắp bỏ đi, nếu anh ta đi rồi thì bọn họ còn đợi được ai đến cứu bọn họ nữa?
Tư Tĩnh Ngọc lại khàn giọng kêu to.
Thi Cẩm Ngôn thì ra sức ném điện thoại lên trên, muốn khiến hai người kia chú ý đến. Nhưng tiếc là chẳng ai để ý đến dưới này cả, ngược lại, bọn họ còn nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần.
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Thi Cẩm Ngôn: “!!!”
Tư Tĩnh Ngọc cạn lời, “Cái thằng nhóc Tô Ngạn Bân này chỉ biết cãi nhau, yêu đương nhăng nhít! Giờ em mà ra được khỏi đây em nhất định sẽ cho nó một trận!”
Thi Cẩm Ngôn nghe vậy liền nhếch môi cười, “Thôi được rồi, xem ra ở đây cũng không phải là không có ai qua lại. Chúng ta cứ chờ tiếp, chắc chắn sẽ lại có người đến.”
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu.
Nhưng chẳng mấy chốc, mực nước lại dâng lên nhanh chóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui