Hello, Người Thừa Kế

“Chọn ngày càng sớm càng tốt. Cẩm Ngôn, cậu và con gái tôi đã kết hôn mấy năm rồi, hôn lễ này phải làm nhanh!”
“Còn nữa, về việc áo cưới thì không cần lo, Tĩnh Ngọc đã tự thiết kế một bộ, đang để ở nhà.”
“Tiệc rượu phải mời hết tất cả những ai cần mời. Con gái tôi lấy chồng, nhất định phải lấy người đầu đội trời chân đạp đất. Cẩm Ngôn, nếu cậu không đủ tiền, chúng tôi sẽ bỏ ra trước!”
Đinh Mộng Á cố ý nói to cho Bạch Nguyệt nghe, cứ như giáng mấy cú tát vào mặt cô ta, khiến cô ta đỏ bừng mặt, nhìn Đinh Mộng Á chằm chằm: “Cô Đinh, cô thật sự muốn cho con gái mình lấy Thi Cẩm Ngôn sao? Cô không sợ cô ấy phải nuôi con thay người khác à? Cháu mới là ruột thịt với Tân Tân, chắc chắn lớn lên nó sẽ thân thiết với cháu hơn! Cô không thấy mất mặt khi con gái cô phải làm mẹ kế hay sao ạ?”
“Mất mặt? Mất mặt ai? Nhà họ Tư chúng tôi giàu lắm, nuôi mấy người cũng chẳng khó khăn gì!”
Dứt lời, Đinh Mộng Á lại ra lệnh cho Tư Tĩnh Ngọc: “Làm lành với Cẩm Ngôn rồi, con không được động chút là lại đi du lịch nữa, nhất định phải đối xử với Tân Tân thật tốt. Tân Tân có gien của bố nó, chắc chắn không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa! Con nuôi nó thật tốt, giáo dục nó, để xem lớn lên nó sẽ thân thiết với ai! Dù không thân với con thì cũng chẳng sao, chẳng phải là chỉ tốn chút tiền thôi sao?”
Lấy con trai ra nói?
Đinh Mộng Á có rất nhiều lời để chặn họng cô ta.
Bạch Nguyệt nghe thế thì tức đến nỗi không nói nổi nữa.
Đinh Mộng Á nói xong lại nhếch môi, nói với Bạch Nguyệt, “À đúng rồi, cô Bạch đến khách sạn Hoàng Gia làm gì thế?”
Bạch Nguyệt còn chưa trả lời thì Đinh Mộng Á đã hỏi phục vụ ở bên cạnh, “Cậu nói đi!”
Trong giới này, có ai mà không biết nhà họ Tư vốn đã có địa vị cao, nay lại còn thành thông gia với tập đoàn Hoàng Gia Thịnh Thế chứ. Vì thế, nhân viên phục vụ liền vô cùng khách sáo nói, “Cô Bạch này đi theo cấp trên của cô ta đến xã giao, ở ngay trên lầu thôi ạ.”
Đinh Mộng Á nghe thế thì lơ đãng sờ chiếc nhẫn trên tay, hỏi: “À, cấp trên của cô ta là ai?”
“Chính là Cố tổng của công ty trách nhiệm hữu hạn XXX.”
Đinh Mộng Á lại thờ ơ nhìn Bạch Nguyệt, khiến cô ta rét run, “Cố Tổng hả, vừa khéo là người quen của tôi.”
Sắc mặt Bạch Nguyệt liền trắng bệch.
Bây giờ cô ta đã bị Thi Cẩm Ngôn đuổi ra khỏi nhà, hoàn toàn không chiếm được chút lợi lộc nào, tất cả chi phí tiêu pha dựa hết vào tiền lương.
Cô ta khiếp sợ nhìn Đinh Mộng Á, “Bà… không ngờ bà lại là người cậy quyền như thế!”
Đinh Mộng Á phì cười, “Cô nói thế đúng là ngây thơ thật. Cô đã ức hiếp cả con gái tôi rồi mà tôi còn không được phản kích lại một chút sao? Huống chi, Cố tổng chỉ là một người bạn thường thường của tôi mà thôi. Sao nào? Chúng ta có cần bàn luận một chút về câu cô vừa nói không?”
Dĩ nhiên là kiểu bạn thường thường rồi. Người như thế được nịnh nọt nhà họ Tư đã là may mắn của ông ta rồi.
Bạch Nguyệt hốt hoảng lui ra sau, trợn to mắt nhìn bọn họ.
Ánh mắt Đinh Mộng Á chợt trở nên ác độc, bà quay người đi, “Thôi được rồi, chi tiết thì chúng ta về phòng bàn tiếp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui