Hello, Người Thừa Kế

Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy thì ngẩng lên nhìn Thi Cẩm Ngôn, tuy lúc này có nhiều chuyện muốn hỏi anh, ví dụ như chuyện giữa anh và Bạch Nguyệt thời đại học, nhưng cô cũng biết lúc này lòng anh đang rối như tơ vò.
Vì thế, Tư Tĩnh Ngọc cũng chưa trả lời gì, chỉ đi theo Đinh Mộng Á lên xe.
Ngồi trên xe, Đinh Mộng Á liền hỏi với vẻ không mấy hài lòng: “Có chuyện gì? Thi Cẩm Ngôn có chuyện quan trọng gì mà chuyện kết hôn cũng phải gác sang một bên?”
Hôn lễ của bà được con gái và con dâu lo liệu. Nhưng Tư Tĩnh Ngọc sao lại không hiểu được tâm trạng muốn cho con gái một hôn lễ tốt nhất của người làm mẹ như bà chứ?
Cô bèn cười hì hì với bà, “Mẹ, không có gì đâu ạ.”
“Con có nói không?”
Tư Tĩnh Ngọc im lặng một chút rồi thở dài, “Tân Tân ngã bệnh rồi ạ.”
Vừa nghe thấy hai chữ Tân Tân, Đinh Mộng Á liền cau mày ghét bỏ.
Trên đảo Bali, bà cũng không tiếp xúc với Tân Tân. Tuy thằng bé đáng yêu thật, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện nó là con của Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt, bà lại thấy bài xích trong lòng.
Bà nhìn thẳng, lại nghiêm túc hỏi Tư Tĩnh Ngọc, “Tĩnh Ngọc, con nghĩ kỹ chưa? Con thật sự chọn cậu ta? Con phải biết rằng chuyện thế này về sau sẽ còn rất nhiều.”
Vẻ mặt Tư Tĩnh Ngọc cũng nghiêm túc, cô kiên định nhìn về phía trước, nói: “Mẹ, từ lúc lên đại học, vừa gặp anh ấy lần đầu tiên là con đã có cảm giác với anh ấy rồi, sau đó từ từ thích, rồi yêu anh ấy. Con cũng đã từng tự hỏi mình vô số lần, rằng con thật sự chọn anh ấy sao? Nhưng năm nay con đã sắp ba mươi rồi, tất cả thanh xuân của con chỉ có anh ấy, mẹ nghĩ sau này con còn có thể yêu người khác sao?”
“Ngoại trừ Tân Tân, vấn đề lớn nhất giữa con và anh ấy là con không biết anh ấy cũng yêu con, nhưng bây giờ con đã biết rồi. Con biết làm mẹ kế không hề dễ dàng, nhưng con sẽ cố gắng. Mẹ, con đã trưởng thành rồi, mẹ đừng lo lắng cho con.”
Giọng điệu của cô đầy kiên định, trở lại là cô đại tiểu thư phóng khoáng của nhà họ Tư.
Đinh Mộng Á nhìn cô, một lúc lâu sau mới thở dài thườn thượt, “Tĩnh Ngọc.”
“Dạ?”
“Sau này dù là có bất cứ chuyện gì thì con cũng đều phải nói cho mẹ biết. Mẹ là mẹ của con, dù con có lớn chừng nào thì mẹ vẫn là mẹ con.”
Viền mắt Tư Tĩnh Ngọc đỏ hoe, cô suýt khóc òa lên.
Cô cũng muốn nói cho bà biết.
Nhưng con cô mất tích ở nước ngoài, với thế lực của nhà họ Tư cũng vẫn khó mà tìm được con, chẳng khác gì mò kim đáy bể. Nếu để Ms. Đinh biết thì chẳng phải lại khiến bà đau lòng sao?
Nghĩ ngợi một lúc, Tư Tĩnh Ngọc vẫn phải đè nén chuyện này trong lòng.
Cô “vâng” một tiếng, rồi nói lảng sang chuyện khác, “Vừa rồi lúc ăn cơm, Chính Đình gọi điện cho con, không biết là có chuyện gì, để con gọi lại hỏi nó xem sao.”
Đinh Mộng Á gật đầu.
Tư Tĩnh Ngọc cầm điện thoại, gọi cho Tư Chính Đình, chỉ vừa đổ chuông thì đã có người nghe máy.
“Sao, tìm chị có việc gì thế?”
Tình cảm giữa hai chị em rất tốt, nhưng Tư Chính Đình ít nói nên chẳng bao giờ gọi điện chỉ để nói chuyện phiếm.
Tư Chính Đình ho khan, “Em bị bệnh rồi, phải nằm nghỉ ngơi trên giường nửa tháng, chị quản lý chuyện trong công ty được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui