Hello, Người Thừa Kế

Hôm nay, Thi Cẩm Ngôn mặc một bộ vest đen, cả người toát lên vẻ sang trọng và thành thục.
Quản lý kích động nhìn Thi Cẩm Ngôn, mới vừa định chào hỏi thì thấy Thi Cẩm Ngôn nháy mắt một cái. Quản lý sửng sốt, không nói nữa.
Lúc này, có người chạy tới gọi: “Thi Cẩm Ngôn! Tư Tĩnh Ngọc! Ối chà, chào bạn học cũ, đã lâu không gặp!”
Giọng điệu lớn thế này… không cần quay đầu lại nhìn cũng biết đó là lớp trưởng Trương Đại Hống của bọn họ. Bởi vì giọng của anh ta rất lớn nên mọi người đã đặt cho anh ta cái tên “Trương Đại Hống”.
Bất chợt gặp lại Trương Đại Hống, Tư Tĩnh Ngọc phát hiện mình không còn nhớ tên thật của cậu ta nữa rồi. Thời đại học, cơ thể của Trương Đại Hống khá cường tráng, nhưng bây giờ cậu ta lại có thêm một cái bụng bia. Cậu ta xông tới đấm vào cánh tay Thi Cẩm Ngôn một cái, sau đó nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, nói: “Sao hoa khôi của khoa chúng ta không khác gì ngày xưa vậy?”
Tư Tĩnh Ngọc nở nụ cười, “Cậu mập lên rồi!”
Trương Đại Hống vỗ bụng mình, “Sao cậu lại nói tôi như thế? Ai thấy tôi cũng nói tôi có phong thái đấy!”
Tư Tĩnh Ngọc bật cười.
Giữa sinh viên nam và sinh viên nữ không để ý nhiều thứ nhỏ nhặt như bọn sinh viên nữ với nhau. Ít nhất Trương Đại Hống không có thành kiến với Tư Tĩnh Ngọc mà còn vui vẻ dẫn hai người lên lầu ba.
Lầu ba khách sạn là một phòng họp lớn, bên trong đã được bày trí sẵn. Dọc theo đường đi, Tư Tĩnh Ngọc cảm thán: “Ông chủ khách sạn này cũng được đấy chứ! Chắc là khách sạn này rất có tiếng ở gần đây.”
Trương Đại Hống quay đầu lại nói: “Đúng vậy, lợi nhuận của khách sạn này rất lớn. Sinh viên thời nay đều có điều kiện tốt, ai cũng có tiền, còn có một số con cháu nhà giàu đến khách sạn tổ chức sinh nhật. Hiện nay khách sạn này khá là nổi danh. Nghe nói dù có đặt chỗ trước một tuần thì cũng chưa chắc đã có.”
Ba người bước vào phòng, có một số bạn học đã đến trước rồi, Trương Đại Hống nói: “Các cậu xem ai tới này!”
Mọi người đồng loạt quay đầu, khi nhìn thấy Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc, vẻ mặt ai cũng thay đổi.
Trương Đại Hống nhìn Thi Cẩm Ngôn, nói: “Nơi này là do Thi Cẩm Ngôn đặt chỗ, mọi người nhất định phải cảm ơn cậu ấy!”
Anh ta vừa dứt lời, mọi người liền vỗ tay ì xèo.
Trương Đại Hống cảm thấy hơi xấu hổ, cười nói: “Các cậu không biết đâu, lúc tôi gọi điện thoại đặt chỗ, quản lý nhất quyết không đồng ý nhường lại phòng họp. Cuối cùng phải nhờ Thi Cẩm Ngôn ra mặt mới đặt được đấy.”
Thi Cẩm Ngôn khách khí nói: “Cậu nói quá rồi!”
Trương Đại Hống còn muốn nói gì đó thì có người xỉa xói: “Có gì lạ đâu, người ta là thiên kim đại tiểu thư, ngay cả bạn trai của người khác cũng có thể giật thì giật một phòng họp thế này cũng có là gì!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui