Hello, Người Thừa Kế

Mọi người im lặng nhìn chằm chằm Thi Cẩm Ngôn như nhìn người ngoài hành tinh.
Đây là lần đầu tiên Tư Tĩnh Ngọc nghe Thi Cẩm Ngôn nói những chuyện này nên cũng kinh ngạc nhìn anh.
Anh nói anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.
Trước đây cô không dám hỏi nhiều vì sợ nghe được đáp án cô không muốn nghe. Đến giờ phút này, trước mặt nhiều người, anh bắt đầu nói rõ…
“Thi Cẩm Ngôn, anh nói bậy! Anh và tôi là thanh mai trúc mã!” Bạch Nguyệt đứng phắt dậy, hét lớn lên.
Thời đại học, anh mang danh bạn trai của cô ta để tiếp xúc với Tư Tĩnh Ngọc. Còn bây giờ, anh không cần cô ta nữa nên muốn đá cô ta đi? Anh muốn biện minh cho Tư Tĩnh Ngọc nên bôi nhọ cô ta?
Không thể! Tuyệt đối không thể được!
Bạch Nguyệt siết chặt tay, cảm thấy Thi Cẩm Ngôn là một tên khốn kiếp!
Cô ta hoàn toàn quên chính bản thân cô ta mới là người bắt đầu mọi chuyện.
Trong lòng bọn họ đều biết rõ những khúc mắc thời đại học, nhưng Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc đều là người không quan tâm đến danh tiếng nên cô ta mới nhiều lần bôi nhọ danh dự của Tư Tĩnh Ngọc.
Thi Cẩm Ngôn bị Bạch Nguyệt cắt ngang lời nói, cũng không sốt ruột mà từ từ nói: “Trước khi quen biết Tĩnh Ngọc, tôi còn không biết tên của cô thì làm gì có cái gọi là thanh mai trúc mã?”
Dì Bạch lấy thân phận đồng nghiệp của ba Thi đến nhờ anh chăm sóc con gái của dì, anh cũng không quan tâm lắm, chỉ biết là nhà họ Bạch có một em gái tầm tuổi anh, chứ chưa từng tiếp xúc với cô ta.
Sắc mặt Bạch Nguyệt trắng nhợt, “Anh, anh…”
Thi Cẩm Ngôn cúi đầu, nói thẳng: “Nhập học được hai tháng, tôi mới quen biết cô.”
Hai tháng…
Tất cả mọi người đều hoảng hốt.
Hoàng Tịnh Tịnh cảm thấy trước mặt mình lướt qua vài hình ảnh.
Cô ta nhớ, lúc mới nhập học, buổi tối đầu tiên chung phòng ký túc xá, cô ta đã hỏi mọi người có bạn trai chưa.
Tư Tĩnh Ngọc thẳng thắn nói: “Tôi chưa có bạn trai, nhưng tôi có một người bạn thân, anh ấy tên Diêu Đằng. Chúng tôi lớn lên bên nhau, không có tình cảm trai gái.”
Bạch Nguyệt trả lời như thế nào?
Mới vừa lên đại học, tiếng phổ thông của Bạch Nguyệt chưa chuẩn, ăn nói lắp bắp, trông rất mất tự nhiên. Bạch Nguyệt im lặng một lúc lâu mới lí nhí nói: “Tôi… tôi cũng chưa có bạn trai…”
Về sau nữa, Bạch Nguyệt nói có quen biết Thi Cẩm Ngôn, mọi người hỏi quen như thế nào, hình như Bạch Nguyệt trả lời là: “Mẹ tôi và ba anh ấy là đồng nghiệp.”
Sau đó, cô ta tỏ vẻ hiểu rồi, “Thì ra các cậu là thanh mai trúc mã ~”
Cô ta nhớ lúc đó Bạch Nguyệt không hề phủ nhận.
Sau đó nữa, bọn họ hay ra ngoài chơi, cho đến ngày sinh nhật của Tư Tĩnh Ngọc, cô chỉ mời Bạch Nguyệt và Thi Cẩm Ngôn, những người cùng phòng có chút oán giận. Lúc quay về, vẻ mặt Bạch Nguyệt rất hưng phấn.
Cô ta hỏi Bạch Nguyệt sinh nhật của bọn nhà giàu như thế nào, Bạch Nguyệt không trả lời cái này mà nói: “Tôi và Thi Cẩm Ngôn yêu nhau, bọn tôi hẹn hò lâu lắm rồi.”
Lúc đó, cô ta còn cảm thấy lạ, bởi vì hai tháng trước khai giảng, bốn người bọn họ hay đi cùng nhau nhưng cô ta chưa từng thấy Bạch Nguyệt và Thi Cẩm Ngôn tiếp xúc với nhau. Mà dù có đi nữa thì sao đến tận bây giờ Bạch Nguyệt mới nói?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui