Hello, Người Thừa Kế

“Bà Thi! Bà Thi! Đừng đi, chúng tôi có chuyện muốn hỏi bà!”
“Cô Tư, xin cô tránh đường được không? Chẳng phải cô đã ly hôn với Thi Cẩm Ngôn rồi à? Sao bây giờ lại ở chung với anh ta?”
Tư Tĩnh Ngọc nghe thấy bọn họ làm khó dễ thì lại càng nóng nảy, giang hai tay, dùng cơ thể gầy gò chặn bọn họ lại, lo lắng nói với bà Thi: “Mẹ, mẹ đi mau đi! Bảo Thi Cẩm Ngôn xuống đây!”
Nói xong, cô lại nghiêm nghị quát đám phóng viên: “Mẹ chồng tôi lớn tuổi, tim lại không khỏe, nếu các người nói năng quá đáng, khiến bà tức giận phát bệnh thì tôi nhất định sẽ kiện tòa soạn của các người!”
Tiếng thét giận dữ khiếm đám phóng viên ngây ra. Tư Tĩnh Ngọc trừng mắt với hai phòng viên đang giữ cửa thang máy, khiến bọn họ hoảng sợ rút tay về.
Sau đó, mọi người đành trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.
Lúc này, Tư Tĩnh Ngọc mới thu tay lại, bình tĩnh nhìn bọn họ, rồi đẩy họ ra định đi. Nhưng bọn họ đâu cho cô đi, cả một đám đứng chặn ở đó.
“Cô Tư, chúng tôi biết Tân Tân mắc bệnh máu trắng. Hiện bác sĩ nói cần có con của Bạch Nguyệt và ngài Thi mới cứu được. Xin hỏi cô nghĩ thế nào?”
“Cô Tư, cô và ngài Thi quay lại với nhau rồi sao?”
“Cô Tư, cô…”
Tư Tĩnh Ngọc bực bội, giơ tay chặn bọn họ lại, rồi nói với phóng viên vừa hỏi cô: “Bác sĩ nói nhất định phải sinh thêm một đứa để cứu Tân Tân lúc nào? Anh đừng có đổi trắng thay đen! Nếu anh không biết gì về bệnh máu trắng thì tôi xin nói cho anh hay, trên thế giới này có rất nhiều người có thể trùng tủy với thằng bé.”
Phóng viên kia nghẹn họng vì lời lẽ của Tư Tĩnh Ngọc quá đỗi hùng hồn.
Sau đó, Tư Tĩnh Ngọc lại nói với một phóng viên khác: “Tôi và ngài Thi có quay lại với nhau hay không là quyền riêng tư của tôi, tôi có quyền không công bố cho người ngoài biết!”
Cô chặn họng hai người liên tục, sau đó mới nói, “Bây giờ tôi có việc phải làm, mời các người nhường đường cho.”
Nói rồi, cô đẩy bọn họ ra, nhưng đám phóng viên vẫn không chịu để cô đi, có người còn hùng hổ hỏi, “Vậy thưa cô Tư, cô có ý kiến gì về chuyện Tân Tân bị bệnh máu trắng không?”
“Cô sẽ để Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt sinh thêm một đứa nữa chứ? Bọn họ sẽ thụ tinh tự nhiên hay thụ tinh ống nghiệm?”
“Cô Tư, cô thấy chết mà không cứu sao? Để Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt sinh thêm một đứa nữa cứu Tân Tân, như thế mới làm tròn trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ!”
Tư Tĩnh Ngọc nghiêm nghị quát lên: “Ai nói muốn cứu Tân Tân thì nhất định phải sinh thêm một đứa? Ngộ nhỡ vẫn không trùng tủy thì sao?”
“Nhưng anh chị em ruột sẽ có cơ hội trùng hơn. Chẳng lẽ cô một lòng muốn ngăn bọn họ ở chung?”
Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy đám phóng viên này đúng là quá vô lý. Sinh thêm một đứa quả thật là xác suất trùng tủy rất cao. Cô thích Tân Tân, bằng lòng thương thằng bé như con đẻ của mình, nhưng cô chưa thánh mẫu đến mức hi sinh cả người đàn ông của mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui