Hello, Người Thừa Kế

Nghe người ở đầu dây bên kia nói, vẻ mặt của anh hoàn toàn thay đổi, “Được, tôi sẽ đến ngay”
Cúp điện thoại, lại thấy hai bé đang ngửa đầu nhìn mình, anh liền xoa đầu Bé Lười.
Bé Lười: “Bác, xoa một cái một trăm tệ ạ”
Thị Cẩm Ngôn: “...”
Bàn tay sắp xoa đầu Bé Nháo dừng lại giữa không trung, Bé Nháo lùi lại, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ: Không được xoa đầu cháu, cháu không phải đứa trẻ một tuổi.
Thị Cẩm Ngôn ngượng ngùng rụt tay lại, thấy ánh mắt của Bé Lười, lại muốn cho bé tiền, nhưng anh đã lấy hết tiền mua thuốc mỡ rồi.
Thi Cẩm Ngôn nhìn biệt thự nhà họ Tư, nói: “Bé Lười, cháu có thể giúp bác nói với bác gái là chín giờ sáng mai bác đến tìm không?”
Bé Lười lập tức gật đầu, “Ngày mai cháu lại bán thuốc mỡ cho bác?
Thị Cẩm Ngôn: “...”
Thi Cẩm Ngôn gật đầu, lái xe đi.
Khi Thị Cẩm Ngôn đi xa rồi, Bé Lười mới cười híp mắt lấy tiền ra đếm, “1, 2, 3... 19...”
Bé Lười nhìn Bé Nháo với ánh mắt lấp lánh, “Bé Nháo, em bán một tuýp thuốc mỡ được 19 tờ 100 này”
Bé Nháo gật đầu, hỏi: “Em bán thuốc mỡ gì thế?”
Bé Lười cười, “Là cái hai chúng ta chế tạo đó!”
Nghe Bé Lười nói, khuôn mặt nghiêm túc của Bé Nháo nở nụ cười, “Ừ, em làm tốt lắm! Đi, chúng ta đi chơi chế tạo thuốc nữa đi”
Bé Lười: “Em không muốn chơi nữa đâu, bẩn lắm!”
Bé Nháo: “Em muốn ngày mai bán lấy tiền nữa không?”
Bé Lười: “Vậy anh đến phòng bếp lấy ớt đi, em sẽ đi tiểu, sau đó đi lấy bùn. À, Bé Nháo, anh nhớ trộm thuốc mỡ của bà nội, để trộn vào thành phẩm của chúng ta nhé”
****
Thi Cẩm Ngôn không hề biết thuốc mỡ anh tốn gần hai nghìn mua chỉ là những thứ đó. Anh vứt thuốc mỡ lên xe, chạy nhanh về phía trước.
Lái xe được một đoạn, anh bắt đầu chạy chậm lại, cũng không còn lo lắng như lúc mới nghe điện thoại nữa. Anh không chạy về hướng bệnh viện, mà chạy về hướng... đồn cảnh sát.
Lần cuối cùng mẹ Thi nhào lại chỗ Bạch Nguyệt, cô ta đã báo cảnh sát, bởi vì không biết lúc nào mẹ Thi sẽ đánh người. Cảnh sát dẫn Bạch Nguyệt và mẹ Thi tới đồn cảnh sát. Hai người không có quan hệ mẹ chồng con dâu nên cần phải nộp tiền bảo lãnh.
Anh vừa mới bước vào trong, báo tên mẹ Thi và Bạch Nguyệt, cảnh sát nhất thời có cảm giác nhẹ nhõm, “Cuối cùng anh cũng tới rồi! Chúng tôi chưa từng xử lý loại án kiện này, Bạch Nguyệt chắc chắn rằng mẹ anh đánh cô ta, còn mẹ anh thì... ngay trước mặt cảnh sát chúng tôi cũng dám đánh. Anh khuyến mẹ anh đi, nếu bà ấy còn muốn đánh người nữa thì phải giam giữ vài ngày”
Thị Cẩm Ngôn gật đầu, theo cảnh sát đi vào bên trong.
Bạch Nguyệt đang cho lời khai, thấy Thị Cẩm Ngôn tới lập tức đứng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui