Hello, Người Thừa Kế

Lúc Diêu Đằng đến bệnh viện, Tư Tĩnh Ngọc đang ăn cơm với Thi Cẩm Ngôn và Tân Tân. Có Tân Tân làm cầu nối, bầu không khí giữa Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn cũng không gượng gạo lắm. Ít ra thì lúc anh
nói, cô vẫn sẽ trả lời, thỉnh thoảng còn cười với anh. Thi Cẩm Ngôn như mở cờ trong bụng, cảm thấy con đường theo đuổi Tư Tĩnh Ngọc đã có hi vọng.
Nhưng lúc Diêu Đằng đến, Tư Tĩnh Ngọc lập tức buông đũa, đứng dậy ra đón anh ta. Dù biết Tư Tĩnh Ngọc đang lo cho Lâm Hi Nhi nhưng trong lòng Thi Cẩm Ngôn vẫn thấy không thoải mái.
Thấy Tư Tĩnh Ngọc, Diêu Đằng chìa tay ra, “Anh đi đường từ trưa, người toàn bụi bặm. Anh đi rửa mặt đã, lát hẳn nói”
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu.
Thi Cẩm Ngôn lại tức nghẹn.
Tâm trạng không tốt, anh lại cảm thấy dạ dày mình đau âm ỉ, vô thức sở tay xuống bụng. Tân Tân thấy anh như thế thì vội kêu lên: “Ba, ba sao thế?”
Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy cũng nhìn sang.
Thấy Tư Tĩnh Ngọc nhìn, Thi Cẩm Ngôn vội bỏ tay ra khỏi bụng, lắc đầu với Tân Tân, “Không sao?
Lúc Diều Đằng ra khỏi phòng vệ sinh tóc còn ướt, dáng vẻ đầy anh tuấn và nam tính khiến Tần Tân tỏ ra hâm mộ: “Chú, đợi cháu lớn lên rồi, cháu cũng muốn có cơ thể khỏe mạnh, theo chú học võ!”
Diều Đằng cười với Tân Tân, để lộ hàm răng trắng: “Được!”
Thi Cẩm Ngôn thấy quan hệ giữa hai người hòa hợp như thế thì trong lòng cảm thấy là lạ, đành giơ tay xoa đầu Tân Tân, “Tân Tân, trí quan trọng hơn võ, hiểu không?”
Tư Tĩnh Ngọc: “!”
Thi Cẩm Ngôn này đúng là lúc nào cũng phải đạp Diều Đằng một cú.
Cô không để ý đến anh, chỉ nhìn Diệu Đằng, thấy Diệu Đằng chưa nói vào chủ đề chính thì bèn hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Thấy Diều Đằng lắc đầu, Tư Tĩnh Ngọc múc một bát cháo do Thi Cẩm Ngôn đưa đến, đưa cho anh rồi mời anh ngồi xuống sofa, sau đó mang đồ ăn đến.
Thấy Tư Tĩnh Ngọc bận rộn như cô vợ nhỏ, Thi Cẩm Ngôn lại càng xót xa hơn, nhìn đồ ăn trên bàn, “Anh vẫn đang ăn mà!”
Tư Tĩnh Ngọc liếc anh, cũng không trả lời, vẫn bể đồ ăn đi.
Thị Cẩm Ngôn: “...”
Sao lúc này anh lại muốn khóc thế nhỉ? Tư Tĩnh Ngọc lườm Thị Cẩm Ngôn. Vừa rồi ba người đã ăn sắp xong rồi. Anh đúng là nhiều lúc chẳng khác gì trẻ con!
Diều Đằng cũng không chế thức ăn thừa, cầm bát lên ăn như gió cuốn mây trôi.
Ăn xong, anh ta buông đũa rồi nói với Tư Tĩnh Ngọc: “Sáng nay có nhiệm vụ phải ra ngoài, nghe em gọi thì anh lập tức lái xe về. Vừa rồi anh đã gọi điện hỏi thăm, làm rõ chuyện ở đồn. Tĩnh Ngọc, chuyện này hơi khó giải quyết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui