Hello, Người Thừa Kế

Bạch Nguyệt thấy Thi Cẩm Ngôn như vậy, giữa hai lông mày hiện lên sự ác độc, sau đó đuổi sát theo, “Cẩm Ngôn, anh tức giận à? Vừa rồi em hơi tức, vì nhớ đến chuyện đó, em… sau này em không nói như vậy nữa, được không?”
Bên này, Bạch Nguyệt đuổi theo Thi Cẩm Ngôn ra ngoài, bọn họ nói gì thì Trang Nại Nại không biết, chỉ biết là vốn mang tâm trạng tốt tới, nhưng vì một khúc nhạc đệm nhỏ như vậy mà xấu đi.
Trên đường vào phòng bao, Tư Tĩnh Ngọc luôn im lặng, Trang Nại Nại cũng sẽ không chọn lúc này để nói điều gì đó kích thích cô ấy.
Cho tới khi vào phòng bao, nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, Tư Tĩnh Ngọc mới trở lại bình thường, “Cho mấy món ăn đặc sắc của các anh, thêm hai món rau xào nữa là được rồi.”
Trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, Tư Tĩnh Ngọc nở nụ cười nói, “Chị nghe Chính Đình nói em thích món Tứ Xuyên, nhà hàng này rất có tiếng, Chính Đình dẫn em tới đây bao giờ chưa?”
Biết đối phương nói sang chuyện khác, nên cô cũng không nhắc chuyện vừa rồi, “Chưa kịp dẫn đi.”
Hai người đăng ký kết hôn mới gần một tháng, mà thời gian ầm ĩ đã chiếm phân nửa, đâu còn thời gian dẫn cô tới đây ăn.
Tư Tĩnh Ngọc cười, “Chính Đình nhìn thì lạnh lùng, nhưng thật ra đối xử với người thân rất tốt. Em không cần nhường nhịn nó quá đâu, thỉnh thoảng có thể đưa ra chút yêu sách.”
Trang Nại Nại: “...”
Ở cạnh Tư Tĩnh Ngọc, tuy còn có chút xấu hổ và không được tự nhiên, nhưng vì cô ấy nói chuyện dí dỏm, lại hay cười nên Trang Nại Nại có thêm vài phần thân thiết. Có điều, cô ấy không nhắc tới chuyện vừa rồi, Trang Nại Nại cũng thức thời không hỏi. Thật ra hai người khá trái ngược nhau, khó có chủ đề chung để nói, nhưng Tư Tĩnh Ngọc rất biết điều chỉnh bầu không khí, chỉ một lát liền nói về vài chuyện thú vị ở nước ngoài. Cuối cùng, món ăn được dọn lên, cô ấy nói vài câu để kết thúc chủ đề của mình, “Thật ra, có thời gian thì đi nhiều một chút, có thể mở rộng tầm mắt. Chờ khi nào Chính Đình không bận, các em nên ra ngoài nhiều hơn, bù cho tuần trăng mật. Còn chuyện hôn lễ nữa, đợi lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập kết thúc, chúng ta cũng bổ sung. Được rồi, bây giờ chúng ta hãy vui vẻ ăn nào.”
Đúng là món Tứ Xuyên chính thống, Trang Nại Nại ăn cay đến đổ cả mồ hôi.
Đến khi ăn xong, hai người ưỡn bụng nhỏ căng tròn nhìn nhau, bỗng có cảm giác như gặp người cùng chí hướng.
Trang Nại Nại ngầm hiểu, nhìn Tư Tĩnh Ngọc cười, lần đầu tiên có cảm giác muốn kết giao với người bạn này.
Tư Tĩnh Ngọc gọi nhân viên phục vụ tới, lấy balo tìm ví tiền để thanh toán.
Lúc này, Trang Nại Nại thật sự rất muốn nói, để em mời!
Nhưng mà…
Cô cúi đầu nhìn chiếc ví xẹp lép của mình, bên trong chỉ có hai ba trăm đồng đi xe, mà chỗ này vừa nhìn là biết đắt tiền, vẫn nên… đừng tự làm mình mất mặt.
Lẽ nào cô lại nói với Tư Tĩnh Ngọc, em chủ trì, chị chủ chi sao?
Kết quả, nhân viên phục vụ cung kính nói: “Cô Tư, vừa rồi ngài Thi đã thanh toán giúp cô rồi.”
Tay cầm ví tiền của Tư Tĩnh Ngọc hơi khựng lại. Tư Tĩnh Ngọc dường như không ngờ tình huống sẽ như vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn nhân viên phục vụ. Vẻ thỏa mãn do vừa ăn no biến mất, cô nhíu mày, một lát sau mới cười nói: “Thì ra là vậy, cảm giác có người giành trả tiền thật là tốt.” Nói đến đây liền bỏ ví tiền vào trong ba lô, đứng lên nhìn Trang Nại Nại, “Đi thôi cô bé đáng thương, tiếp tục đi chịu sự bóc lột của nhà tư bản nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui