Hello, Người Thừa Kế

Nếu đã nói tới mức này rồi thì phải nói hết.
Trang Nại Nại tiếp tục nói, chỉ là giọng nói không còn tức giận như vừa rồi, mà lộ ra sự rã rời: “Em không nói lung tung, em cũng không nói bậy. Là bà ấy ngồi xe taxi, bảo tài xế đụng xe vào mẹ em. Là bà ấy hại em súy nữa cửa nát nhà tan! Tư Chính Đình, em biết anh không tin em, nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết em hận mẹ anh, cả đời này sẽ không tha thứ cho bà ấy!”
Cô nói rất nghiêm túc, lúc nói tới “hận” cũng rất rõ ràng…
Tư Chính Đình không biết mình có nên tin cô hay không.
Anh đột nhiên nhớ lại gì đó, hơi nheo mắt lại hỏi: “Chuyện này xảy ra vào hôm có kết quả thi đại học?”
“Đúng vậy.”
Bởi vì có kết quả nên cô hưng phấn gọi điện thoại cho anh nhưng lại bị Đinh Mộng Á nghe máy, sau đó bọn họ hẹn buổi trưa gặp nhau ở quán cà phê, đến buổi chiều thì mẹ Trang xảy ra chuyện.
Cho dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng cô vẫn nhớ kỹ ngày hôm đó.
Thật không ngờ khi hai chữ “đúng vậy” được nói ra, sắc mặt Tư Chính Đình liền thay đổi trong chớp mắt.
Trang Nại Nại còn chưa kịp nhận ra thì đã thấy anh đột nhiên bước lên một bước bóp lấy cổ cô.
Trang Nại Nại bị hành động đột ngột này làm cho sợ hãi, hơi thở theo cảm giác siết chặt dần nơi cổ cũng trở nên khó khăn dần.
Cô bị ép ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt phượng hẹp dài của anh, trong đó đang tóe lên lửa giận.
Giọng nói lạnh lẽo truyền vào trong tai Trang Nại Nại, “Trang Nại Nại, cô biết bây giờ tôi muốn làm gì không?”
Trang Nại Nại khó thở, đưa tay giữ chặt cổ tay của anh, nhưng cứng đầu không chịu giãy ra, chỉ trừng anh bằng cặp mắt đỏ ngầu.
“Tôi muốn bóp chết cô.” Tư Chính Đình cũng không cần Trang Nại Nại trả lời.
Nhưng khi thấy sắc mặt cô đỏ lên, trong mắt anh hiện lên sự hối hận. Anh dùng sức đẩy cô ngã ra ghế sofa.
Lúc Trang Nại Nại há hốc miệng thở dốc thì nghe anh nói.
“Trang Nại Nại, rốt cuộc cô nghĩ tôi ngu cỡ nào mới tin những lời nói dối của cô? Nói xấu TZ còn chưa đủ, lại quay sang nói xấu mẹ tôi? Vì mẹ Trang của cô, rốt cuộc có chuyện gì mà cô không thể làm?”
Lời nói của anh có chút đau buồn, có chút rã rời, có chút...
Nói xong, anh xoay người đi nhanh ra ngoài.
Trang Nại Nại cảm thấy trái tim mình đau đớn như muốn xé rách.
Cô từng nghĩ anh sẽ không tin cô, cũng từng nghĩ tới phản ứng của anh sau khi cô nói ra sự thật. Có lẽ anh sẽ không quan tâm cô, sẽ ly hôn với cô, sẽ cãi nhau với cô. Cô nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới anh sẽ có phản ứng như thế này.
Anh không tin cô, làm cho cô đột nhiên có ảo giác cứ như trở lại năm năm trước, lúc mẹ Trang bị tai nạn xe cộ, ngoài sự lo lo lắng luống cuống, cô còn thấy cô đơn buốt giá.
Cô có cảm giác dường như cả thế giới đều bỏ rơi cô.
Trang Nại Nại cắn chặt môi, cố gắng nuốt tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng xuống, “Tư! Chính! Đình!”
Tư Chính Đình vẫn không dừng bước.
Trang Nại Nại chạy tới kéo cổ tay Tư Chính Đình, “Anh không cần đi, người nên đi là em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui