Hello, Người Thừa Kế

Vì thế nên Trang Nại Nại trở thành quân cờ bị vứt bỏ của nhà họ Cố sao?
Hay phải nói là bọn họ đang dùng Trang Nại Nại để uy hiếp anh?
Cả người anh toát ra hơi thở khiến người khác sợ hãi, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Quý Thần cúi thấp đầu, ngay cả hít thở cũng trở nên dè dặt, mãi lâu sau mới dám lên tiếng: “Ông chủ, nhà họ Cố làm vậy thật quá đáng! Đúng là qua cầu rút ván! Ngài nên nói chuyện này với bà chủ, để cô ấy thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ.”
Làm vậy thì biết đâu sau này bà chủ sẽ không vì e dè nhà mẹ đẻ mà bất hòa với ông chủ nữa?
Nhưng anh ta vừa dứt lời thì đã thấy Tư Chính Đình ngẩng đầu lên, trong mắt anh hiện lên vẻ ác liệt khiến người khác cảm thấy kinh khủng. Anh im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Không cần nói với cô ấy.”
“Dạ?” Quý Thần sững sờ.
“Hẹn Cố Đức Thọ nói chuyện.”
“Vâng.”
Lúc Quý Thần ra khỏi văn phòng vẫn không tài nào hiểu nổi, ông chủ bình sinh ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Anh ta còn nhớ trước đây có một hạng mục, lúc ông chủ đang do dự chưa quyết định thì công ty đối phương đã sử dụng thủ đoạn uy hiếp họ. Ông chủ lúc đó đã trực tiếp đối đầu với đối phương, cuối cùng đã giày vò đối phương đến nỗi sống không bằng chết.
Nhưng lần này... sao ông chủ lại thỏa hiệp?
Nghĩ đến đây, Quý Thần chợt sững ra.
Hình như anh ta hiểu ra rồi!
Ông chủ không nói với bà chủ là vì... sợ cô ấy biết rồi sẽ khổ sở sao?
Quý Thần quay đầu lại nhìn qua cánh cửa phòng vẫn chưa đóng, Tư Chính Đình đang giương đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm một góc bàn sách, không biết đang nghĩ gì.
Thân hình cao lớn yên lặng ngồi đó, nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác cô đơn.
Quý Thần thấy anh như vậy lại xót xa trong lòng.
***
12h.
Trong canteen ở tầng 4 của tập đoàn Đế Hào.
Thư ký Lý Lệ của Mino lấy cơm xong, bê khay cơm nhìn khắp nơi để tìm chỗ ngồi. Cách đó không xa, một đồng nghiệp vẫy vẫy tay với cô ta. Lý Lệ liền đi tới ngồi xuống. Đồng nghiệp đó là trợ lý cố vấn pháp chế của công ty, là bạn tốt của Lý Lệ. Trông thấy Lý Lệ liền thần bí nói, “Cậu có biết vụ doanh nghiệp Cố thị sao chép bản thiết kế của công ty chúng ta cuối cùng đã phát triển thành ra thế nào không?”
Lý Lệ lập tức mở to mắt, “Thành ra thế nào?”
Trợ lý cười hì hì trả lời, “11h sáng nay, bộ phận pháp chế bọn tớ nhận được trát từ doanh nghiệp Cố Thị. Nói cho cậu nghe nè, bọn họ nói đã thuê Trang Nại Nại thiết kế cho bọn họ, về phần tại sao lại dính dáng đến công ty chúng ta thì là vì trùng ý tưởng thiết kế!”
Lý Lệ nghe đến đó liền đập bàn nói, “Đúng là không biết xấu hổ! Một nhân viên thiết kế sân khấu nhỏ nhoi như cô ta mà lại có thể trùng ý tưởng với TZ? Đúng là tự dát vàng lên mặt! Cô ta ỷ vào việc chúng ta không có bằng chứng là cô ta ăn trộm nên bắt đầu mặt dày vơ vào mình đây mà! Thiết kế? Có mà sao chép thì có!”
Giọng Lý Lệ hơi lớn, nhân viên xung quanh cũng đều đang độ tuổi thích hóng hớt, ai nấy đều nhìn về phía cô ta, thậm chí có người đã không nhịn được mà hỏi han: “Sao thế? Sao thế?”
Lý Lệ quá tức giận, liền kể lại chuyện đã xảy ra bằng lời lẽ mà cô ta cho là chính nghĩa, lôi kéo được lòng thù địch của đông đảo nhân viên trong công ty.
Sau đó chuyện “Trang Nại Nại sao chép” liền bị lan truyền ra khắp công ty, thậm chí còn lên diễn đàn của nhân viên nội bộ trong công ty. Bài viết này vừa xuất hiện đã được mọi người quan tâm chú ý, lập tức leo lên vị trí top 1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui