Hello, Người Thừa Kế

Tô Ngạn Bân lập tức nói: “Nhưng tôi không thích ăn tiết vịt!”
Trang Nại Nại và Lâm Hi Nhi đồng thanh: “Anh có thể chọn đi khỏi đây!”
Tô Ngạn Bân: “…”
Có lẽ là vì đêm hôm trước cả đêm không ngủ nên ăn cơm xong là lại bắt đầu buồn ngủ rã rời, vì thế Trang Nại Nại buổi chiều lại đánh một giấc dài, đến lúc tỉnh lại mới cảm thấy tinh thần sáng sủa, cuối cùng cũng đã ngủ đủ rồi.
Bữa tối, vì đồ ăn buổi trưa vẫn còn nên Trang Nại Nại và Lâm Hi Nhi định ăn tiếp.
Tô Ngạn Bân ngỏ lời, “Buổi trưa tôi còn chưa ăn no, sao buổi tối vẫn còn phải ăn cái món tiết vịt buồn nôn này!”
Trang Nại Nại và Lâm Hi Nhi bơ luôn lời kháng nghị của anh ta.
Trời tối dần.
Trong phòng khách chưa đến 10m2 của căn nhà trệt được chiếu sáng bằng một ngọn đèn mờ, ba người vây quanh bàn ăn đến sôi nổi, thi thoảng còn có tiếng cười vui sướng vọng ra.
Cách đó không xa, một chiếc xe con màu đen lặng lẽ đỗ ở bên đường.
Tư Chính Đình nhìn qua cửa kính xe, tất cả các ngọn đèn trong thành phố Bắc Kinh có tề tập lại cũng chẳng hấp dẫn anh bằng một ngọn đèn nho nhỏ trước mặt này. Nghe tiếng cười vui sướng của bọn họ truyền đến, sắc mặt của anh ngày càng không dễ nhìn, vẻ mặt cũng ngày càng cô đơn. Rõ ràng cái người ở bên trong đó là vợ anh, nhưng tại sao lúc này anh lại cảm thấy vô cùng cô độc?
Hơn nữa, thì ra bọn họ buổi trưa ăn lẩu. Mà bản thân anh lại ngồi một mình trước một bàn đồ ăn mua ngoài.
Tư Chính Đình từ từ rũ mắt xuống.
Lời cô nói hôm qua bỗng vang vọng bên tai anh.
“Tư Chính Đình, em không muốn ở bên anh nữa…”
“Anh không cần đi, người nên đi là em!”
Nhớ đến bóng dáng kiên quyết bỏ đi của cô, lòng anh lại nhói đau.
Nhưng lúc này, cô đang vui vẻ cười vang, còn anh thì lại cô đơn tịch mịch, đáng thương như một chú cún bị vứt bỏ.
Cũng như năm năm xa cách, cô chẳng mấy chốc đã chẳng quan tâm đến, còn anh lại đắm chìm trong cảm giác lưu luyến của năm năm trước, không thoát ra được.
Nghĩ đến đây, anh lại nhớ đến lời Tô Ngạn Bân nói, cô định ra nước ngoài tìm mẹ cô…
Lại muốn dứt áo bỏ đi?
Tay Tư Chính Đình bỗng siết chặt lại.
“Ha ha ha ha!”
Trong phòng, Tô Ngạn Bân kể một câu chuyện cười, chọc cho Trang Nại Nại và Lâm Hi Nhi cười ha hả.
Mặc dù tiếng của ba người lẫn lộn với nhau nhưng anh vẫn nghe ra được tiếng cười của cô.
Vui vẻ, nhẹ nhõm...
Có lẽ Tô Ngạn Bân đã làm gì đó khiến cô tức giận kêu lên: “Tô Ngạn Bân!!!”
Tư Chính Đình bất chợt có cảm giác ba chữ “Tô Ngạn Bân” kia khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Anh cúi đầu, cầm điện thoại gọi cho Quý Thần.
Anh tuyệt đối không thừa nhận anh đang ghen tị.
***
Sau khi Tô Ngạn Bân đi rồi, Trang Nại Nại liền kéo Lâm Hi Nhi, kể lại sự khác thường của Lý Ngọc Phượng cho cô ấy nghe.
Lâm Hi Nhi gãi đầu, “Thật kinh khủng? Nhưng mà Nại Nại, bây giờ cậu định làm thế nào? Lý Ngọc Phượng vì bảo vệ người kia mà đến cả Cố Tinh San cũng hi sinh thì cũng sẽ chẳng nói chân tướng cho cậu đâu.”
Trang Nại Nại gật đầu, “Tớ cũng nghĩ vậy, hơn nữa bây giờ mà đến chất vấn thì chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ, vì thế tớ đã nghĩ ra một cách hay.”
“Cách gì?” Lâm Hi Nhi tò mò hỏi.
Trang Nại Nại híp mắt lại, đang định lên tiếng thì nghe thấy chuông điện thoại.
Trang Nại Nại cầm điện thoại lên liền ngây ra, là trợ lý Quý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui