Hello, Người Thừa Kế

Trang Nại Nại lui về sau một bước vớ lấy cây lau nhà bên cạnh lên, đánh về phía người đàn ông, “Đừng tới đây! Anh mà bước tới thì tôi sẽ không khách khí với anh đâu!”
Người đàn ông dở khóc dở cười vì hành động của cô.
“Đây là nhà vệ sinh nam, cô gái ạ!”
“Hả!!!”
Nhìn quanh một lượt, thấy mình đúng là đi nhầm phòng, Trang Nại Nại vô cùng ngượng ngùng, chỉ muốn tìm một lỗ nứt mà chui xuống.
Cô nhìn người đàn ông, vội vàng xua tay nói, “Anh đừng hiểu lầm, tôi, tôi không phải lưu manh!”
Thấy cây lau nhà vung qua vung lại trước mắt, cô lập tức ném nó xuống, sau đó che mặt, định vòng qua người đàn ông đi ra ngoài.
Thật là… xui xẻo mà!
Lúc cô đi ngang qua, người đàn ông tò mò hỏi một câu: “Cô không biết tôi sao?”
Trang Nại Nại bỏ tay xuống nhìn kỹ người đàn ông trước mắt. Hôm nay khi mở cuộc họp, cô đã gặp hết nhân viên nam của Đế Hào, nhưng cô không biết người đàn ông này?
Anh ta mặc âu phục trắng, khí chất ôn tồn lễ độ làm người ta có ấn tượng rất tốt. Ngũ quan cũng khá tinh tế, nếu anh ta mặc đồ nữ, e là sẽ ối người chết mê chết mệt vì anh ta.
Trang Nại Nại chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Người đàn ông đẹp trai như thế này, nếu cô đã từng gặp thì chắc chắn sẽ có ấn tượng. Nhưng sao cô nghĩ mãi mà không nhớ đã gặp anh ta ở đâu?
Trang Nại Nại lộ ra vẻ mặt áy náy, “Thật ngại quá, anh là?”
Người đàn ông chỉ nhà vệ sinh nam nói: “Muôn Màu Muôn Vẻ, cũng là nhà vệ sinh nam...”
Nhà vệ sinh nam?
Muôn Màu Muôn Vẻ
Là cái quỷ gì?
Trang Nại Nại cố gắng nhớ lại, sau đó chợt nhớ ra, “Ồ, hóa ra là anh!”
Nói tới đây, cô vô thức nhìn chỗ nào đó của anh ta, “À… lần trước tôi… làm phiền anh, anh không sao chứ?”
Người đàn ông lắc đầu, “Không sao.”
Trang Nại Nại cười cười, “Vậy là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Nói rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Người đàn ông gọi cô lại, “Này, cô…”
Trang Nại Nại cảnh giác quay đầu, “Không phải nói là không sao sao?”
Chẳng lẽ còn muốn lừa tiền?
Người đàn ông nhìn thấy cô như thế thì lắc đầu, sau đó thở dài nói: “Thôi bỏ đi, bỏ đi.”
Lúc này Trang Nại Nại mới ba chân bốn cẳng chạy biến ra ngoài.
Thấy cô đi khuất rồi, người đàn ông trong nhà vệ sinh mới đi tới trước gương, sờ sờ mặt mình rồi tự hỏi: “Gương mặt này đã già rồi sao? Không có sức hấp dẫn với phái nữ nữa à?”
***
Trang Nại Nại dứt khoát trở về phòng bao.
Đi được nửa đường, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông.
Cô mở ra xem, là một số điện thoại lạ ở Bắc Kinh. Cô do dự một chút, nhưng vẫn nghe máy.
Đầu bên kia là một giọng nói cố ý nén xuống, “Xin hỏi, là cô Trang sao?”
“Là tôi.”
Đầu dây bên kia dừng lại một chút, rồi nói: “Cẩn thận Lý Ngọc Phượng.”
Tròng mắt Trang Nại Nại co rụt lại, “Ai thế? Là ai thế? Sao lại nói khó hiểu như vậy? Này…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui