Hello, Người Thừa Kế

Cái gì?
Trang Nại Nại ngẩng phắt lên, nhìn về phía Tư Chính Đình.
Buổi chiều hôm đó Đinh Mộng Á vẫn luôn ở cùng Tư Chính Đình, không có khả năng đâm phải mẹ của cô?
Như vậy thì người đã đâm mẹ của cô là ai?
Tư Chính Đình nắm lấy bàn tay của cô, “Em nói cho anh biết, vì sao em lại cho rằng đó là do mẹ anh làm?”
Cô vẫn tiếp tục mím chặt môi.
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm vào cô, “Nại Nại, tin tưởng anh!”
Những lời này khiến Trang Nại Nại cảm thấy thật mông lung, cô... có thể tin tưởng anh được sao?
Nửa ngày sau Trang Nại Nại mới ngập ngừng nói.
“Em… thấy được trong băng ghi hình.”
“Băng ghi hình gì?”
“Băng ghi hình ghi lại cảnh trong lối đi bộ lúc đó, em thấy rõ ràng là mẹ anh!”
Tư Chính Đình nhíu mày lại, anh đã sớm cho Quý Thần đi điều tra, thế nhưng dù sao đó cũng là chuyện xảy ra từ năm năm trước cho nên hồ sơ cũng không ghi lại. Hơn nữa, băng ghi hình đã bị cắt bỏ sạch sẽ, dù cho muốn khôi phục cũng khó mà làm được.
Nhưng mà...
“Em có chắc chắn là em thấy mặt của bà ấy không?”
Chất lượng của camera ngày đó vẫn còn rất thấp, theo lý thuyết thì chắc chắn không thể trông rõ mặt.
Con người ai cũng có một đôi mắt hai cái lỗ mũi và một cái miệng, thế nhưng theo một khía cạnh nào đó thì khi trong lòng cô khẳng định người đó là Đinh Mộng Á, thì dù người cô trông thấy là ai cũng sẽ mặc định rằng đó là Đinh Mộng Á. Thậm chí còn luôn cho rằng mình nhìn thấy rất rõ ràng.
Thế nhưng, khi Tư Chính Đình hỏi như vậy thì sự khẳng định chắc chắn của Trang Nại Nại đột nhiên lại trở nên mơ hồ.
Cô có thực sự nhìn rõ hay không?
Trang Nại Nại lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Tư Chính Đình bắt lấy thời cơ nói: “Nại Nại, tin tưởng anh! Bà ấy quả thực ở cạnh anh cả một buổi chiều, nên không có khả năng bà ấy cho xe đâm mẹ của em được!”
“Nếu không phải là bà ấy, vậy thì vì sao mẹ em nhìn thấy bà ấy thì lại trở nên kích động như vậy?”
Trang Nại Nại nói đến đây thì cắn môi, nói tiếp: “Em tin anh cũng đã hỏi qua bác sĩ tình trạng bệnh tình của mẹ em, bà ấy tuy mắc chứng đãng trí của người già, thế nhưng vẫn được tính là người bình thường. Trừ phi bà ấy gặp phải điều gì đó kích thích thì mới có thể phát bệnh, nếu người gây tai nạn không phải là mẹ anh thì quan hệ giữa bà ấy và mẹ của em là gì? Tại sao mẹ của em lại phải kích động như vậy?”
Nói đến đây, đột nhiên Trang Nại Nại nhận ra một vấn đề: “Lúc đó anh nằm ở bệnh viện nào?”
Tư Chính Đình sửng sốt: “Ở bệnh viện phía tây gần vành đai năm!”
Trang Nại Nại nhìn anh nói: “Anh xác định là mẹ anh ở với anh trọn vẹn cả một buổi chiều sao? Bệnh viện anh nằm cách nhà bọn em rất gần, chỉ cần cho bà ấy nửa giờ đã là đủ rồi!”
Tư Chính Đình bị Trang Nại Nại nói như vậy thì cũng ngây ngẩn cả người. Lúc đó, anh còn đang bệnh nặng cho nên chỉ cảm thấy Đinh Mộng Á ở cùng mình cả một buổi chiều, làm sao có thể biết rõ rằng giữa buổi bà ấy có đi ra ngoài hay là không?
Nhưng mà...
“Nại Nại, Ms. Đinh không phải là người như vậy! Em hãy tin anh!”
“Em tin anh nhưng em không tin nổi bà ta!” Trang Nại Nại nhìn Tư Chính Đình nói một cách cương quyết, “Buổi trưa bà ấy vừa mới uy hiếp em, buổi chiều mẹ em liền xảy ra chuyện. Người trên xe taxi chính là bà ấy, chẳng lẽ anh cảm thấy tất cả chuyện này chỉ là sự trùng hợp hay sao? Hơn nữa, sau chuyện đó bà ta liền tìm em rồi cho em tiền. Tư Chính Đình, nếu như anh là em thì liệu anh có tin rằng hung thủ không phải là bà ta không?”
Có tin tưởng không?
Đặt bản thân mình vào vị trí của cô thì Tư Chính Đình cũng sẽ nghi ngờ Ms. Đinh.
Thế nhưng chắc chắn Ms. Đinh sẽ không thừa nhận.
Tư Chính Đình nhăn mày lại, “Chúng ta đi tìm viên cảnh sát năm đó...”
“Ông ấy chẳng biết cái gì cả! Hơn nữa em cũng đã đồng ý rằng sẽ không đi tìm ông ấy nữa rồi!”
Tư Chính Đình nghĩ một chút, dường như anh nghĩ tới điều gì đó: “Vẫn còn tài xế taxi kia nữa mà. Nhất định anh ta có thể nhận ra đó có phải là mẹ anh hay không!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui