Hello, Người Thừa Kế

Trang Nại Nại cảm thấy cuộc đời của cô cứ như một trò đùa, mỗi khi cô cảm thấy mình hạnh phúc thì nhất định ông trời sẽ phái một người tới phá tan.
Cô thở dài một hơi, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Mẹ cô vẫn nói, làm sư ngày nào thì phải đánh chuông ngày nấy. Hiện tại cô là Phó phòng thiết kế thời trang, nhất định phải làm tròn công tác của mình. Trang phục cho bộ sưu tập mùa xuân còn chưa được thiết kế, xem ra phòng thời trang bọn họ lại phải tăng ca rồi.
Trang Nại Nại rời khỏi phòng làm việc, bắt đầu họp thảo luận với các đồng nghiệp về vấn đề trang phục cho mùa xuân. Cô vốn có tài năng về thiết kế cho nên mỗi ý kiến cô đưa ra đều được mọi người hưởng ứng nhiệt tình và bàn luận sôi nổi nên phát triển thế nào.
Khi cuộc họp kết thúc, Trương Đình Đình đi theo Trang Nại Nại hỏi.

“Nại Nại, trước đây tôi cảm thấy cô còn nhỏ tuổi thì chắc chắn không kham nổi cái chức này. Thế nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy cô thật lợi hại!”
“Đương nhiên rồi! Tôi đã bảo tôi là thiên tài còn gì!” Trang Nại Nại đắc ý nói.
Trương Đình Đình bật cười, một lúc sau mới thấp giọng nói nhỏ: “Kì thực, chẳng biết trưởng bộ phận Mino tài giỏi cỡ nào mà mỗi lần cô ta thiết kế cái gì đều lén lén lút lút, lúc họp cũng chẳng đưa ra được ý kiến sáng tạo nào cả! Trước đây bọn tôi đoán là do cô ta không muốn chia sẻ thiết kế của mình với người khác. Nhưng bây giờ ngẫm lại thì cô ta cũng đâu giỏi giang gì, những thiết kế của cô ta cũng chẳng có gì đặc sắc cả. Không hiểu bản thiết kế khiến toàn giới thời trang kinh diễm của cô ta tròn méo ra sao?”
Cuộc thi thiết kế Tinh Quang đã trôi qua được ba năm rồi, có lẽ năm đó là lần thứ hai có một người Châu Á được vinh danh cho nên người trong nghề đều biết về nó.
Dù sao đó cũng là cuộc thi đẳng cấp được tổ chức ở Châu Âu, đám người như bọn họ cũng chưa từng được thấy tác phẩm thật sự. Khi đó Internet cũng chưa được phổ biến như bây giờ, cần cái gì là tra ra được.

Trang Nại Nại nghe vậy thì dừng bước, mãi sau mới nói: “Nếu đã có thể giành được giải nhất thì đương nhiên phải là tác phẩm rất xuất sắc rồi. Nhà thiết kế muốn thiết kế ra được tác phẩm cũng cần phải có linh cảm, không khí tư bản như ở trong môi trường công ty thì không có được linh cảm cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Nhưng mà cô nhìn cô đi, lần nào cô họp với chúng tôi cũng đều có thể đưa ra vài linh cảm rất sáng tạo. Tôi cảm thấy cô tốt hơn Mino nhiều! Thật đấy!”
Trang Nại Nại bật cười, đang định trả lời lại thì nghe thấy phía sau có người nói: “Xin chào Trưởng bộ phận Mino!”
Trương Đình Đình lập tức cứng đờ người, sợ đến mức cả người đều phát run. Quay lại thì thấy Mino đang xanh mặt đứng phía sau bọn cô.
Trang Nại Nại cũng không ngờ lại bị bắt quả tang nói xấu sau lưng như thế này, tuy cô chưa hề nói một câu quá đáng nào nhưng vẫn có chút chột dạ.
Bình thường Mino đều dùng bộ dạng hiền lành hòa nhã trước mặt mọi người. Thế nhưng chỉ có thư kí của cô ta mới biết được bộ mặt thật của cô ta là như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận