Hello, Người Thừa Kế

Vành mắt Tả Y Y ươn ướt, cô mím chặt môi lại rồi nhìn Trang Nại Nại, “Trang Nại Nại, cô đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng. Anh Đình đối tốt với cô như vậy, mà cô lại muốn ly hôn với anh ấy?”
Lại là đề tài này…
Trang Nại Nại thở dài, nhìn dáng vẻ cứ như bị ức hiếp của Tả Y Y là cô không thể giận nổi nữa. Cô nghiêm túc hỏi: “Tả Y Y, tôi hỏi cô một câu nhé. Tôi có ly hôn với anh ấy hay không thì có liên quan gì đến cô?”
Tả Y Y sửng sốt.
“Mà nếu tôi với anh ấy thật sự ly hôn đi chăng nữa thì anh ấy sẽ cưới cô sao?”
Sẽ cưới sao cô sao?
Đương nhiên là không rồi!
Nếu muốn cưới thì trong năm năm qua Tư Chính Đình đã sớm cưới Tả Y Y cô rồi.
Trang Nại Nại tiếp tục, “Còn nữa, rốt cuộc cô và anh ấy có quan hệ gì mà cô luôn can thiệp vào tình cảm của anh ấy? Ngay cả chị và mẹ của anh ấy cũng chưa từng chất vấn tôi thì cô… Cô có tư cách đó sao?”
Trang Nại Nại biết lời nói của mình rất tàn nhẫn, nhưng tính cách của Tả Y Y xưa nay luôn đơn thuần, lại ngang bướng, muốn cô ấy thức tỉnh thì phải nói những lời tàn nhẫn như vậy mới được.
Quả nhiên Tả Y Y liền nín khóc.
Trang Nại Nại thở dài, đứng lên vỗ vai cô ấy, “Đã nhiều năm trôi qua kể từ hồi cấp 3, tuy chúng ta vẫn luôn đối địch với nhau nhưng tôi thật sự rất thích tính cách của cô và tôi tin cô cũng không hoàn toàn coi tôi là tình địch. Nếu đã như vậy thì sao chúng ta không thể trở thành bạn bè?”
Tả Y Y mím môi, rụt vai lại tránh bàn tay của Trang Nại Nại, cố cứng miệng nói: “Ai muốn làm bạn với cô?”
Trang Nại Nại: “Thật ra… tôi rất thích cô.”
Tả Y Y sửng sốt, sau đó liền “hừ” một tiếng quay mặt đi, nhưng hai lỗ tai đỏ bừng đã tố cáo tất cả.
Trang Nại Nại thấy Tả Y Y như vậy thì thấy buồn cười. Cô đặt tay lên vai cô ấy lần nữa rồi nói, “Năm đó trong nhóm người thừa kế, cô và Tô Ngạn Bân thân với Chính Đình nhất. Ngày nào tôi cũng đi theo sau mọi người, ai cũng khinh thường tôi nhưng lại không ai nói ra, chỉ có mình cô gọi tôi là đồ nhà nghèo, đồ quê mùa... chỉ có mình cô là nghĩ gì nói nấy.”
Sắc mặt Tả Y Y đen lại, thế là thích cô sao?
Tả Y Y vừa định đẩy cái tay trên vai mình ra thì lại nghe thấy Trang Nại Nại nói tiếp.
“Tuy đối chọi ra mặt với tôi nhưng cô chưa từng làm ra chuyện gì xấu xa cả. Ngoài thì lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất nhiệt tình, thích giúp đỡ người khác. Cô còn nhớ không, có một buổi sáng tôi đi mua bánh bao mà lại quên mang tiền, bị người bán giữ lại không cho đi. Lúc đó cô cười nhạo tôi rồi bỏ đi, nhưng ngay sau đó, Tô Ngạn Bân lại kịp thời chạy tới trả tiền giúp tôi. Sau này anh ta nói với tôi là do cô nói với anh ta.”
Thật ra, lúc đó Tả Y Y có chút tâm tư riêng. Cô biết Tô Ngạn Bân thích Trang Nại Nại nên cố ý để cho Tô Ngạn Bân làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần, nhưng thật không ngờ… Không biết như thế nào mà chuyện đó truyền đến tai Tư Chính Đình, lúc bọn họ đang tụ tập với nhau thì anh đột nhiên rút hai tờ tiền đưa cho Tô Ngạn Bân, nói là tiền bánh bao của Trang Nại Nại.
Nghĩ tới đây, Tả Y Y ngẩn người.
Thì ra... khi đó, Tư Chính Đình đã coi Trang Nại Nại là bạn gái của mình. Nếu không thì tại sao anh lại trả tiền cho Tô Ngạn Bân?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui