Hello, Người Thừa Kế

Tư Chính Đình ngồi trên giường nắm tay cô.
Dường như là cảm nhận được hơi thở quen thuộc, sự phiền muộn giữa hai đầu lông mày của Trang Nại Nại dần biến mất. Đợi cô thật sự ngủ yên, Tư Chính Đình mới đi ra ngoài gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình xin lời khuyên. Lần Nại Nại nằm viện, bác sĩ gia đình ở đó đã chăm sóc cô nên rất hiểu tình trạng cơ thể của cô.
Tư Chính Đình nói đơn giản tình huống đã xảy ra, bác sĩ suy nghĩ một lát rồi nói: “Thưa anh, tôi đề nghị cô nhà không nên đi Kentucky. Không chỉ đường xá xóc nảy mà cơ thể cô ấy cũng yếu ớt. Tuy đã qua thời kỳ ba tháng an toàn nhưng lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Hơn nữa, chẳng may mẹ của cô ấy thật sự có chuyện gì thì cô ấy sẽ bị sốc nặng, gây ảnh hưởng tới thai nhi.”
Tư Chính Đình siết chặt điện thoại.
Ảnh hưởng tới thai nhi!
Đó là con của anh và cô!
Lúc bọn họ vừa ở bên nhau, anh đã muốn có con với cô. Cho nên mỗi buổi tối, chỉ cần có thể là anh sẽ làm ít nhất một lần. Đứa bé này đến là để hóa giải tất cả mâu thuẫn giữa bọn họ.
Nếu trước đây anh muốn có con là vì muốn giữ cô lại bên mình thì bây giờ khi con thật sự tồn tại, mỗi ngày chăm sóc cô, anh đều sâu sắc cảm nhận được sự tồn tại của con, anh thật sự rất rất yêu thương con. Anh chưa từng nói cho ai nghe về việc anh đã bắt đầu thiết kế giường và phòng cho đứa bé. Thậm chí anh cũng đã bắt đầu suy nghĩ xem con là trai hay gái và tưởng tượng ra bộ dáng của con. Nhiều đêm yên tĩnh không ngủ được, anh cũng sẽ cầm cuốn từ điển thật dày để xem nên đặt tên gì cho con.
Đó là con của anh!
Đứa con anh mà mong mỏi bấy lâu!
Nhưng bây giờ, con sắp gặp nguy hiểm mà anh… không giữ được mẹ của nó.
Anh nhìn xuyên qua khe cửa, nhìn về Trang Nại Nại. Nếu được, anh có thể làm bất cứ chuyện gì để giữ lại bước chân của cô, để cô vì con của bọn họ mà dừng bước.
Nhưng… mẹ của cô giờ lại sống chết không rõ. Hơn nữa, cái loại sống chết không rõ này có thể là do Ms. Đinh gây nên. Anh có tư cách gì ngăn cấm cô?
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói của bác sĩ: “Thưa anh? Alo?”
Tư Chính Đình hồi hồn, sau đó lạnh nhạt “ậm ừ” một tiếng.
Bác sĩ đang định nói gì đó, thì nghe thấy Tư Chính Đình nói: “Anh chuẩn bị một chút rồi tới ngay để đi cùng chúng tôi đêm nay.”
Không đợi đối phương trả lời, anh nói xong liền tắt máy. Sau đó vào thư phòng, bắt đầu theo dõi các lịch trình các chuyến bay. Mỗi ngày có rất nhiều chuyến bay qua lại tới Bắc Kinh, để đường hàng không nhường gấp cho anh một đường bay thì cần phải điều chỉnh một vài thứ.
Anh biết đây là một việc rất rườm rà phức tạp, cho nên từng giây từng phút theo dõi tiến triển của nó. Cứ chăm chú quan sát như vậy cho đến khi nhận được điện thoại của Long Kình Thiên.
Giọng nói bá đạo, mang theo vài phần ngông cuồng của Long Kình Thiên truyền đến: “Xin lỗi, tôi không giúp đỡ được gì rồi. Bên quân đội đột nhiên nhận nhiệm vụ khẩn cấp, cần phải dùng máy bay trực thăng, phía hàng không nhường đường bay cho bọn họ rồi. Đây là vấn đề cơ mật quốc gia, trước mặt quốc gia thì ai cũng phải nhường một bước, cậu hiểu mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui