Hello, Người Thừa Kế

Một câu “con nhất định phải tin mẹ” làm Mino cứng đờ cả người.
Cô ta siết chặt tay, dùng sức đập mạnh vào tay lái rồi gục mặt lên tay lái khóc. Tiếng khóc đè nén mang theo thống khổ truyền tới đầu bên kia điện thoại.
Lý Ngọc Phượng nghẹn ngào, “Mino, là mẹ có lỗi với con, con đừng khóc, Mino…”
Lý Ngọc Phượng an ủi rất lâu, Mino mới thôi khóc. Sau khi phát tiết hết tất cả cảm xúc, cô ta khôi phục lại dáng vẻ ngụy trang thường ngày ở Đế Hào.
Cô ta lau sạch nước mắt, sau đó nhìn chằm chằm biệt thự nhà họ Tư với ánh mắt âm độc, “Bây giờ là thời điểm tốt nhất để phá hoại tình cảm vợ chồng của bọn họ. Lý Ngọc Phượng, tôi không cần một Tư Chính Đình nhung nhớ Trang Nại Nại mãi mãi không quên!”
“Mẹ hiểu ý của con.” Lý Ngọc Phượng thở dài, mệt mỏi nói: “Mino, mẹ sẽ cho con tất cả những gì con muốn. Nhưng con phải hứa với mẹ, không được động tới tới đứa bé đó.”
Mino nhếch môi cười nhạt, cúp điện thoại.
Cô ta lại nhìn biệt thự nhà họ Tư lần nữa rồi chợt nhớ tới lần đầu gặp Tư Chính Đình.
Đó là chuyện của ba năm trước đây…
Sau khi cô ta đạt giải nhất cuộc thi Tinh Quang thì được mời tới Đế Hào làm việc. Khi đó, Tư Chính Đình vừa mới tiếp nhận Đế Hào, mọi thứ còn chưa vào quỹ đạo, anh muốn nâng đỡ một người mới nên đích thân gặp cô ta. Cô ta thấp thỏm theo Quý Thần lên tầng cao nhất gặp anh. Lúc đó hình như anh đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại, nghe tiếng mở cửa cũng chỉ lạnh nhạt chỉ ghế sofa bên cạnh ra hiệu cô ta ngồi xuống. Anh của lúc đó giống như mang theo ánh mặt trời sáng ngời xuất hiện trước mặt cô ta. Mỗi một hành động của anh đều tao nhã, cao quý, làm cô ta cảm thấy mê mẩn say đắm.
Cô ta còn nhớ rõ cảnh anh giơ tay ra nói “Chào mừng gia nhập Đế Hào”.
Chỉ một ánh mắt như vậy đã làm cô ta yêu anh say đắm, yêu đến mức không thể kiềm chế, nhưng anh và cô ta đã được định sẵn là trời và đất, không thể ở bên nhau. Nếu không phải cô ta biết được bí mật kia thì e rằng cả đời này anh và cô ta sẽ không thể ở bên nhau.
Nghĩ tới đây, cô ta cố gắng đè nén sự nôn nóng của mình xuống.
Đợi!
Cô ta phải tiếp tục đợi!
Cô ta đã đợi ba năm rồi, bây giờ lại đợi thêm mấy tháng nữa thì có sao đâu?
Đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, Mino mới lái xe rời đi.
***
Nhà họ Cố.
Sau khi tắt điện thoại của Mino, Lý Ngọc Phượng ngồi bần thần trên ghế sofa suy nghĩ.
Đang lúc ngẩn ngơ, Cố Đức Thọ đi tới trước mặt bà ta, “Bà sao thế? Nghe điện thoại xong là mất hồn mất vía. Không phải là nuôi trai lơ bên ngoài đấy chứ?”
Lý Ngọc Phượng lạnh lùng liếc Cố Đức Thọ một cái rồi đứng lên, đẩy ông ta ra đi về phía trước. Đi được vài bước, bà đột nhiên quay đầu lại nói: “Hình như ngài Tư có tin tức của Trang Mỹ Đình.”
Tay cầm khăn lau tóc của Cố Đức Thọ chợt buông lỏng, cái khăn lập tức rơi xuống đất.
Sau đó ông ta vọt vào phòng, gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại hỏi chuyện gì đang xảy ra, xong rồi gọi cho trợ lý, bảo cậu ta đặt vé máy bay tối nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui