Hello, Người Thừa Kế

Trang Nại Nại chớp mắt, cô trở nên bi thảm thế nào mà hắn ta lại phải nhìn cô bằng ánh mắt thương hại này?
Thạch Hạo Vũ nói tiếp, “Em nhìn xem em đang mặc cái gì? Em nhìn lại gã đàn ông kia xem, chó đội lốt người! Em cực khổ kiếm tiền như vậy, nuôi mẹ em chưa đủ hay sao mà còn phải nuôi thêm anh ta nữa? Nại Nại, sao em lại sống khổ như thế? Đá anh ta đi, anh sẽ tìm cho em một người tốt hơn.”
Trang Nại Nại: “...”
Cái tên thần kinh này vừa trốn viện ra đấy à?
Trang Nại Nại cau mày lại, cô vốn không định để ý đến anh ta, nhưng lời nói thể hiện thái độ khinh bỉ với Tư Chính Đình của hắn lại khiến cô rất tức giận.
Trang Nại Nại một khi đã tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Cô đang định nói thì lại thấy Tiết Dung đi đến.
Trang Nại Nại đảo mắt, lập tức tỏ ra chua chát nói, “Thạch Hạo Vũ, bây giờ anh nói những lời này thì có ích gì?”
“Em có thể rời xa anh ta, như thế em sẽ hạnh phúc!”
Trang Nại Nại vẫn tiếp tục tỏ vẻ xót xa. Thấy sắc mặt tái mét của Tiết Dung, cô cảm thấy thật thoải mái, nghĩ thầm diễn xuất của mình cũng có thể đoạt giải Oscar đấy chứ?
Cô nói tiếp, “Rời xa anh ta rồi thì em biết tìm ai?”
Thạch Hạo Vũ liền nói thẳng, “Anh!”
Nói rồi, hắn ta liền đưa tay ra định ôm lấy Trang Nại Nại, “Nại Nại, anh chưa từng quên em. Anh vốn nghĩ em sống hạnh phúc là được rồi, nhưng thấy em bất hạnh, anh cũng cảm thấy khổ sở theo. Nại Nại, em hãy ở bên anh đi!”
Trang Nại Nại lui ra sau trốn cánh tay của Thạch Hạo Vũ, liếc thấy vẻ mặt Tiết Dung đã có dấu hiệu rạn nứt thì tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Nhưng anh đã kết hôn với Tiết Dung rồi!”
“Thật ra anh không thích cô ấy. Cô ấy là loại người có thế lực và hám của, anh và cô ấy hoàn toàn không hợp. Nại Nại, anh sớm muộn cũng sẽ ly hôn với cô ấy, anh...”
“Thạch! Hạo! Vũ!”
Thạch Hạo Vũ cứng người, quay đầu lại thì thấy Tiết Dung tái mét mặt lao đến, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi!
Hắn ta quay đầu lại, liền thấy Trang Nại Nại thè lưỡi với hắn, “Thạch Hạo Vũ, lúc học đại học tôi không biết anh còn buồn nôn như vậy đấy. Bye bye ha~”
Nói xong, cô cẩn thận che chở bụng mình rồi chạy biến ra nơi khác, tránh bị dính đạn lạc.
“Chát!!!”
Cô vừa đi được vài bước thì đã nghe thấy tiếng bạt tai vang vọng trong hành lang. Nghe thấy âm thanh đó, cô cũng cảm thấy đau thay cho Thạch Hạo Vũ.
Trang Nại Nại nhếch mép, định bỏ đi thì lại nghe thấy Tiết Dung giận dữ gào lên, “Trang Nại Nại, cái đồ hồ ly tinh này, mày đứng lại cho tao!”
Tiết Dung nói xong liền lao xồng xộc lên. Trang Nại Nại đang mang thai, không dám cứng đối cứng với cô ta, đành sải chân chạy về phía trước.
Chạy được vài bước, vai cô bị Tư Chính Đình nắm lại, “Chạy cái gì! Không được chạy!”
Tiết Dung thấy Tư Chính Đình thì không dám tiến lên bắt Trang Nại Nại nữa. Sau đó, Tư Chính Đình liền nhìn về phía Thạch Hạo Vũ.
Hắn ta lúc nãy vừa nói gì ấy nhỉ? Hương vị của Nại Nại?
Vừa rồi là do anh sợ Nại Nại bị khó xử khi kẹt giữa bạn trai trước và bạn trai hiện tại nên mới không làm gì hắn ta. Nhưng bây giờ, đã biết vốn dĩ không có chuyện bạn trai trước…
Tư Chính Đình dìu Trang Nại Nại đi nhanh về phía Thạch Hạo Vũ.
Thạch Hạo Vũ thấy anh như vậy thì hốt hoảng la to: “Anh định làm gì? Anh... anh... Ở đây là Đế Hào, là địa bàn của tôi, anh đừng có mà động tay... A!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui