Hello, Người Thừa Kế

Cô cũng cúi đầu với Triệu Minh: “Bất kể thế nào, em cảm ơn thầy vì năm đó đã bồi dưỡng em. Nếu không nhờ có thầy, em cũng đã chẳng thể đi theo con đường thiết kế thời trang này.”
Huống hồ lúc chuyện xảy ra, thầy ấy tuy không tin tưởng nhưng vẫn che chở cho cô, vậy cô có tư cách gì để oán giận thầy ấy?
Sau đó cô liền nhìn về phía Tư Chính Đình, kéo tay áo của anh nói, “Chúng ta đi thôi.”
Nhưng hai người đi được vài bước, thầy Triệu lại gọi Trang Nại Nại lại.
“Nại Nại...”
“Em quen... Ellen sao?”
Ellen?
Trang Nại Nại nhìn thầy với vẻ khó hiểu, “Ellen là ai?”
Thầy Triệu nghe vậy thì vẻ mặt lập tức biến thành hốt hoảng. Thầy ấy nhìn chằm chằm vào Trang Nại Nại một lúc lâu, sau mới lắc đầu nói, “Ellen là một nhà thiết kế thời trang rất có tài năng.”
Trang Nại Nại nhướng mày, “Nhưng... em chưa từng nghe nói đến người này trong giới.”
Niềm say mê với thiết kế thời trang khiến Trang Nại Nại vẫn luôn chú ý tất cả tác phẩm của những nhà thiết kế lớn, nhưng cô chưa từng nghe nói về một người như vậy.
Triệu Minh lắc đầu, cứ nhắc đến Ellen vẻ mặt ông trở nên sáng bừng: “Cô ấy là một đóa hoa quỳnh trong làng thiết kế thời trang, tài năng của cô ấy khiến ai ai cũng đều kinh ngạc. Thầy quen cô ấy ở Học viện Thiết kế California của Mỹ... Tiếc là sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy lại không theo nghề thiết kế thời trang.”
Trang Nại Nại nhìn thái độ của thầy, chẳng hiểu sao lại cảm thấy hứng thú với người tên Ellen này, “Về sau thì sao ạ?”
“Về sau...” Thầy Triệu Minh nở nụ cười chua chát, “Về sau, nghe nói cô ấy thừa kế doanh nghiệp của gia tộc, mai một tài năng thiết kế có một không hai của chính mình.”
Trang Nại Nại nghĩ đến chuyện thầy Triệu cả đời không kết hôn mà lúc này lại nhắc đến Ellen với dáng vẻ như vậy thì liền biết địa vị của Ellen trong lòng ông.
“Sao thầy lại hỏi em như vậy?”
Triệu Minh hồi hồn, sau đó cười nói, “Vì thầy trông thấy phong cách của bà ấy trong bản thiết kế của em.”
Trang Nại Nại hơi giật mình vì điều này.
Triệu Mình cười khổ, “Có lẽ là thầy đã nghĩ nhiều rồi. À, ai dạy em vẽ?”
Trang Nại Nại liền nói, “Mẹ em.”
Triệu Minh ngây người, “Mẹ em?”
“Nhà em nghèo không đủ điều kiện đi học, nhưng em rất thích vẽ, nên kĩ năng vẽ của em đều do mẹ dạy.”
Triệu Minh nghe vậy liền ngây người, “Vậy mẹ em thì sao? Bà ấy làm nghề gì? Cũng là nhà thiết kế sao?”
Trang Nại Nại nghe vậy vẻ mặt liền trở nên buồn bã, cô lắc đầu đáp, “Không ạ, mẹ em không có năng khiếu thiết kế, chỉ là vẽ rất đẹp. Bà ấy là công nhân quét dọn vệ sinh, hơn nữa còn bị bệnh tâm thần, bây giờ đang đi lạc.”
Triệu Minh liền tỏ ra thổn thức, “Là thầy nghĩ nhiều rồi, thầy còn tưởng em là người kế thừa của Ellen nữa, haizzz!”
Nghe vậy, Trang Nại Nại càng dở khóc dở cười, cô là người kế thừa của Ellen?
Thầy Triệu đúng thật là...
“Thầy Triệu, vị tiền bối tên Ellen kia có bối cảnh gia đình như thế nào?” Tư Chính Đình bỗng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui