Hello, Người Thừa Kế

“Cho tôi thứ tôi muốn?” Mino nghe vậy liền nhếch mép cười chua chát, “Bà có biết tôi muốn gì không?”
“Đương nhiên là mẹ biết, con muốn ngài Tư yêu con!”
Mino liền ngây ra, “Sao bà biết?”
“Mino, mẹ là mẹ của con. Hiểu con không ai bằng mẹ, chẳng lẽ mẹ không biết trong lòng con nghĩ gì sao?”
Nghe thấy câu “mẹ là mẹ của con”, đồng tử của Mino co rụt lại.
“Bà là mẹ tôi thì sao? Bà biết tôi muốn cái gì thì thế nào? Lần trước bà ly gián bọn họ, chẳng phải cũng không thành công sao? Hơn nữa, cô ta đã mang thai rồi còn tới công ty làm gì!”
“Mino, con bình tĩnh đã! Con biết không, dục tốc bất đạt! Con kiên trì thêm một chút được không? Mẹ hiểu vấn đề mà con nói rồi, mẹ sẽ làm được vì con.”
Mino cắn môi nhìn chằm chằm vào màn hình. Quý Thần vẫn chưa trả lời cô ta, thật sự không thể uy hiếp để Trang Nại Nại không đến công ty nữa sao?
Cô ta siết chặt tay, một lúc sau mới trả lời: “Được, vậy tôi sẽ tin bà lần này.”
“Mino, con không tin mẹ thì tin ai? Mẹ là mẹ của con! Về sau, bất kể làm gì thì con cũng đều phải nói với mẹ, biết chưa?”
Mino lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Lý Ngọc Phượng lại nói, “Còn nữa, con nhất định phải biểu hiện thật tốt trước mặt ngài Tư. Lúc này Trang Nại Nại đang mang thai, mẹ đã bảo chúng nó không được làm chuyện đó. Con... hãy chớp lấy thời cơ, nhưng điều kiện tiên quyết lúc làm việc là không được để mình bị lộ.”
“Ừm.”
Trong biệt thự nhà họ Cố, Lý Ngọc Phượng trốn ngoài ban công phòng khách gọi điện.
Khi bà ta vừa cúp điện thoại liền nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, quay đầu lại thì thấy Cố Tinh San đi vào.
Cố Tinh San ngẩn người ra, sau đó lại ra vẻ như không nhìn thấy Lý Ngọc Phượng, cứ thế đi thẳng lên tầng.
Từ sau khi bị vu oan cho tội danh sắp đặt chuyện bản thiết kế, Cố Tinh San đã không thèm nói chuyện với Lý Ngọc Phượng nữa. Cô ta cảm thấy thế giới hoàn mỹ của cô ta đã có vết nứt.
Còn nhớ lúc bé, khi cô ta bị hiểu lầm là trộm hộp bút của bạn học trong nhà trẻ, mẹ cô ta đã lên trường làm ầm lên, còn nói với cô ta rằng cái gì cũng có thể mất nhưng không thể mất mặt được. Mà những chuyện như trộm cắp này rất ảnh hưởng đến thanh danh.
Cô ta chỉ vừa vào nhà trẻ mà bà ta đã chú ý thanh danh của cô ta rồi, còn bây giờ thì sao?
Cô ta đã sắp tốt nghiệp đại học, sắp chính thức bước vào cuộc đời huy hoàng của những cô chiêu rồi thì mẹ lại vu oan cho cô ta?
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Cố Tinh San đau xót không thôi, viền mắt cũng đỏ hoe.
“San San!”
Lý Ngọc Phượng gọi cô ta một tiếng, nhưng cô ta cũng không buồn quay đầu lại mà chỉ đứng yên tại chỗ.
Lý Ngọc Phượng vội nói, “Biết hôm nay con về nhà, mẹ đã mua bánh gato matcha mà con thích ăn nhất, đang để trong tủ lạnh đấy. Mẹ đã hầm canh xương sườn bí đao mà con thích uống nhất từ sáng sớm rồi. Chẳng phải tháng trước con đã nói với ba con rằng con thích một bộ váy Gucci sao? Mẹ cũng đã mua cho con...”
Nghe những lời này, Cố Tinh San chỉ thấy xót xa trong lòng. Cô ta mím môi quay lại nhìn Lý Ngọc Phượng.
Một tháng nay, Lý Ngọc Phượng luôn cố hết sức nịnh nọt cô ta, sao cô ta có thể không biết chứ?
Nhưng cái tát không hề nể nang mà bà ta giáng xuống mặt cô ta ngày đó khiến cô ta không tài nào tha thứ cho bà được.
“Có phải bà muốn tôi tha thứ cho bà đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui