Hello, Người Thừa Kế

Mấy ngày qua, tuy bọn họ ở cùng nhà nhưng rất ít khi gặp nhau nói chuyện. Cãi nhau một thời gian dài như vậy, lúc này khúc mắc đều đã cởi bỏ hết, cô lại có cảm giác khẩn trương, thấp thỏm không yên. Sao cô lại cảm thấy như cô vừa mời gọi anh vậy?
Gò má của Trang Nại Nại lại càng đỏ hơn. Cô ho khan một tiếng, đi vào phòng ngủ.
Tư Chính Đình liền theo sau cô, dù không quay đầu lại nhưng Trang Nại Nại vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân “cộp cộp” đi theo sau lưng cô với khoảng cách vừa phải, nhưng trái tim cô lại đập càng lúc càng nhanh theo tiếng bước chân của anh.
Trang Nại Nại đi nhanh về giường, nằm xuống rồi đắp kín chăn, nhìn anh.
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng rất yếu, hắt lên người đàn ông đang mặc áo ngủ khiến anh trở nên cực kỳ hấp dẫn.
Trang Nại Nại lập tức cảm thấy hơi khẩn trương. Bọn họ đã kết hôn lâu như vậy rồi, nhưng tối nay lại giống đêm tân hôn hơn.
Tư Chính Đình đóng cửa phòng lại, sau đó bước từng bước đến, thân hình cao ráo khiến cô cảm thấy trái tim trong ngực đập loạn nhịp.
Cô lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ, một lát sau lại nghe thấy tiếng sột soạt, chắc hẳn là tiếng anh cởi quần áo. Sau đó, cô cảm thấy bên kia giường lún xuống, chăn bị xốc lên, anh liền chui vào.
Cả người Trang Nại Nại căng cứng, chẳng hiểu sao lại nhớ đến lời anh vừa hỏi qua điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực như bị cái gì đè lên khiến cô không thở nổi.

Sao anh lại chui vào chăn của cô?
Chẳng lẽ anh muốn...
Ngẫm lại, cũng đã ba tháng bọn họ không làm chuyện đó rồi...
Trang Nại Nại bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình từ từ nóng rực lên. Cô nuốt nước miếng mấy lần liên tiếp, sau đó liền cảm thấy anh từ từ đến gần.
Anh đứng bên ngoài gọi điện thoại rất lâu nên lúc này người anh hơi lạnh. Lúc tay anh chạm vào cánh tay Trang Nại Nại, cô hơi run rẩy.
Tư Chính Đình cũng nhận ra, lập tức dừng tay lại.
Trang Nại Nại nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm thấy có lẽ anh đang nhìn cô, nhưng nhìn cái gì? Cô bây giờ là phụ nữ có thai đó!
Có điều... sao cô lại vừa chờ mong, vừa khẩn trương như vậy?
Ngay lúc cô nín thở, chờ động tác kế tiếp của anh thì lại cảm thấy chăn bị xốc lên, sau đó anh liền đi ra ngoài.

Đi ra ngoài rồi sao?
Trang Nại Nại ngẩn người, lại thấy Tư Chính Đình lấy một cái chăn từ trong tủ quần áo ra, đặt xuống bên cạnh cô, rồi liền vén chăn nằm xuống. Sau đó... là tiếng thở đều đều.
Tư Chính Đình... ngủ rồi sao?
Trang Nại Nại lại thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cảm thấy mất mát. Cô liền khinh bỉ mình, Trang Nại Nại, mày đang nghĩ gì đấy?!
Cô dứt khoát trở mình, chỉ một lát sau đã chìm vào giấc ngủ nặng nề.
***
Ngày hôm sau, bầu trời Bắc Kinh hơi âm u nên dù đã 9h sáng nhưng bên ngoài vẫn còn hơi tối.
Trang Nại Nại xem đồng hồ, mơ màng ngủ tiếp, lại nghe Tư Chính Đình nhỏ giọng hỏi từ sau lưng: “Mấy giờ rồi?”
Hôm qua anh được cho phép vào phòng ngủ, vui sướng chạy vào nên vứt điện thoại ở ghế sofa, đồng hồ thì để trong phòng vệ sinh của thư phòng.
Trang Nại Nại nghe vậy, vô thức trả lời, “Mới 6h, ngủ thêm một lúc nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận