Hello, Người Thừa Kế

Trang Nại Nại nghe vậy thì vẻ mặt liền trở nên khó coi. Cô đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, hơi gật đầu.
Lý Ngọc Phượng hỏi tiếp, “Các con vẫn nên chia phòng ra ngủ đi, ngài Tư sức sống dồi dào, các con ở chung, lỡ như không kiềm chế nổi bản thân…”
Trang Nại Nại nghe vậy liền đỏ bừng mặt, gật đầu rồi bối rối cắt lời, “Tôi biết rồi.”
Biết rồi là một chuyện, có làm hay không lại là chuyện khác. Đã là thời đại nào rồi, bà đã thấy mấy ai vợ mang thai thì liền chia phòng ra ngủ với chồng chưa?
Lý Ngọc Phượng biết cô nói cho qua, bèn tiếp tục khuyên: “Con đừng trách mẹ nói chuyện khó nghe. Khuynh Nhan, khó khăn lắm con mới có đứa con này, con cũng đâu muốn nó có vấn đề gì, đúng không? Con…”
“Tôi biết rồi, con tôi không có vấn đề gì cả!”
Lý Ngọc Phượng lập tức cau mày, giọng điệu thoắt cái đã lạnh như băng, “Thái độ của con là đang trách mẹ lắm mồm?”
Trang Nại Nại cúi đầu không nói gì.
Nói đến chuyện này cũng chỉ vì tốt cho cô, nhưng sao bà ta cứ nhắc đi nhắc lại, cô lại không cảm nhận được sự quan tâm của bà ta?
Cố Tinh San bên cạnh nghe vậy liền nhếch môi, “Tôi nói này Cố Khuynh Nhan, chị cũng lẳng lơ thật đấy. Đã mang thai rồi mà còn muốn ngủ chung với anh rể, có phải là một ngày không có đàn ông là không chịu được không?”
Trang Nại Nại cau mày, “Cố Tinh San, cô đi ra ngoài không đánh răng ư? Sao mở mồm ra đã thối như vậy? Còn nữa, có vài người tự xưng là con gái nhà quyền quý, nhưng đây là lời của con gái nhà quyền quý sao?”
Cố Tinh San định nói gì, Trang Nại Nại lại nói tiếp: “À, đúng rồi, cô nói xem, nếu anh rể cô nghe thấy lời cô nói thì sẽ thế nào?”
Cố Tinh San nghe vậy liền vội vàng đổi lời, “Mẹ tôi chẳng phải vì muốn tốt cho cô thôi sao?! Thái độ của cô là gì thế này?”
Trang Nại Nại đứng bật dậy, “Ngại quá, tôi mang thai nên nóng tính, cả nhà họ Tư đều nhường nhịn tôi. Nếu hai người không chịu được thái độ này thì mời về cho.”
Bọn họ cho rằng chỉ tốt với cô một chút là cô đã phải nể năng bọn họ phần nào sao?
Cô chưa bao giờ là người biết nhún nhường vì đại cục. Trước kia cô nhường nhịn bọn họ là vì mẹ Trang, nhưng bây giờ… cô sẽ không để bản thân phải chịu thiệt.
Cố Tinh San còn đang định nói gì đó thì đã bị Lý Ngọc Phượng giữ tay lại. Bà ta cau mày với cô ta, Cố Tinh San liền câm miệng. Sau đó, Lý Ngọc Phượng lại nhìn về phía Trang Nại Nại: “Được rồi, mẹ đã nói chuyện này với con rồi, con không nghe thì thôi vậy. Mẹ còn có chuyện quan trọng khác.”
“Bà nói đi.”
Lý Ngọc Phượng trầm mặt, bỗng nói, “Khuynh Nhan, con cảm thấy ngài Tư đối xử với con thế nào?”
Đối xử thế nào?
Nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ cảm thấy anh sáng nắng chiều mưa, không khống chế được, nhưng bây giờ…
Nghĩ đến chuyện hôm qua anh hi sinh vì cô, Trang Nại Nại mím môi, “Rất tốt.”
Lý Ngọc Phượng thở dài, “Ba con trước kia cũng rất tốt với mẹ, à không, bây giờ cũng rất tốt, nhưng kết quả thì sao? Chúng ta bây giờ không phán xét mẹ Trang của con là người tốt hay người xấu, chỉ nói về một chuyện. Năm đó, lúc ông ấy cầu hôn mẹ cũng đã nói rất hay, nhưng chẳng phải bây giờ vẫn cho mẹ Trang của con 0,5% cổ phần sao? Tuy không nhiều tiền lắm nhưng trái tim mẹ cũng đã băng giá vô cùng.”
Trang Nại Nại cau mày, không hiểu vì sao bà ta lại nói như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui