Hello, Người Thừa Kế

Đinh Mộng Á nghe vậy thì lại càng cau chặt mày hơn, vẻ mặt thêm phần mất kiên nhẫn.
Tính bà có gì đều nói thẳng ra, bao nhiêu năm qua lại không quản lý công ty nên lại càng thẳng như ruột ngựa, không kìm được mà lên tiếng, “Nói vào trọng điểm đi.”
Cá tính này lại có phần giống Trang Nại Nại.
Lý Ngọc Phượng cúi đầu, cảm thấy may mắn thì mẹ chồng con dâu hai người bất hòa, nếu không với tính cách của hai người mà không có khúc mắc thì chỉ e quan hệ mẹ chồng con dâu sẽ vô cùng thân thiết.
Nghĩ đoạn, Lý Ngọc Phượng thở dài thườn thượt, “Bà thông gia đừng chê tôi nói chuyện khó nghe, đâu có nhà nào gả con gái mà không có sính lễ? Bây giờ Khuynh Nhan lại mang thai, trước khi hai đứa đăng ký kết hôn, nhà họ Cố chúng tôi đã cho Khuynh Nhan 20% cổ phần công ty để làm của hồi môn…”
Đinh Mộng Á quả thật không chịu được cái kiểu nói chuyện vòng vo này của bà ta, bèn cắt lời, “Cố Khuynh Nhan muốn cái gì?”
Lý Ngọc Phượng ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt khó chịu của Đinh Mộng Á thì mừng thầm, cúi đầu nói, “Có phải là… nên chuyển một ít cổ phần công ty sang đứng tên nó không?”
Đinh Mộng Á ngây người, sau đó nhíu chặt mày.

Đế Hào là một tập đoàn lớn, Tư Chính Đình có thể hoàn toàn khống chế được cũng là nhờ cổ phần anh nắm trong tay. Nếu chuyển cho Trang Nại Nại 5%, về sau số cổ phần này có biến động gì thì quyền lợi Tư Chính Đình chắc chắn sẽ phải chịu uy hiếp.
Bà mím môi, “Con bé muốn bao nhiêu?”
“10%.”
Lý Ngọc Phượng quả thật là nói mà khiến người ta kinh hãi.
10%, chỉ e ngay cả Đinh Mộng Á cũng chỉ đứng tên 10% cổ phần công ty!
Đinh Mộng Á cau mày, mãi lâu sau mới nhếch môi lạnh lẽo nói, “Miệng con bé thật đúng là không nhỏ.”
Lý Ngọc Phượng nói tiếp, “Cũng không trách được Khuynh Nhan nhà tôi, chủ yếu là mang thai quá khó khăn, nếu sơ sẩy ra một chút, đứa con có gì bất ngờ thì làm sao?”
Đinh Mộng Á nghe vậy liền cảm thấy bực bội. Lý Ngọc Phượng và Trang Nại Nại đang tính toán bắt vua dọa thần? Muốn lấy đứa con trong bụng để uy hiếp bà?

Đinh Mộng Á rũ mắt xuống, vẻ mặt đã hết sức khó chịu.
Lý Ngọc Phượng lại nói tiếp, “Thật ra thì, Khuynh Nhan nhà tôi sống nghèo khổ từ bé, không có cảm giác an toàn cũng là điều dễ hiểu, bà nói có đúng không?”
Đinh Mộng Á không nói gì, chỉ cúi đầu, rồi chợt ngẩng đầu lên, “Đây rốt cuộc là ý của Cố Khuynh Nhan hay là của bà?”
Lý Ngọc Phượng bị câu hỏi khó bất chợt này dọa đến, may mà bà ta đã sớm chuẩn bị, bèn cúi đầu, “Đây là ý của mẹ con chúng tôi.”
Đinh Mộng Á “ừ” một tiếng, “Nó muốn cổ phần thì bảo nó nói thẳng với Tư Chính Đình đi. Bọn nó là vợ chồng, chúng ta thân là phụ huynh, nên ít nhúng tay vào chuyện bọn trẻ mới tốt!”
Lý Ngọc Phượng không ngờ bà lại nói như vậy, liền cau mày trả lời: “Nhưng con bé sao có thể nói những chuyện thế này ra được?”
“Bọn nó là vợ chồng, có cái gì mà không nói được chứ?”
Lý Ngọc Phượng còn định nói thêm gì thì Đinh Mộng Á đã bình tĩnh nhìn bà ta, “Hay đây hoàn toàn không phải là suy nghĩ của Cố Khuynh Nhan mà là của bà?”
Dù năm năm trước có mâu thuẫn với Trang Nại Nại, nhưng Đinh Mộng Á lại chắc chắn rằng cô không phải loại người hám của. Vì năm đó, lúc bà cho cô chi phiếu, cô có thể điền vào một con số rất lớn, nhưng lại chỉ điền ba trăm nghìn.
Lý Ngọc Phượng nghe vậy liền siết chặt tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận